Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1711: Mười vạn tướng sĩ táng thân dưới chân núi (1)

Đêm đã khuya.
Thủ lĩnh quân đội Tây Nhung cũng không nghỉ ngơi.
Hơn mười người ở trong doanh trướng đang thương thảo chiến lược tác chiến.
"Bom của bọn họ thật lợi hại."
Thượng tướng vuốt râu nói, "Đêm qua lúc giao chiến, chúng ta đột nhiên đẩy Nguyệt thị tộc ra làm lá chắn, bọn họ nhất thời thất thủ mới để cho chúng ta đánh thắng trận chiến này. Chờ bọn họ phản công lại sẽ không nhân từ nương tay với Nguyệt thị tộc nữa, chúng ta phải đưa ra kế sách mới."
"Nhưng không có cách nào chặn bom..."
Phó tướng mặt ủ mày chau, "Một quả bom có thể nổ chết mười mấy người, quá kinh khủng."
Bởi vì bom có sức công phá quá lớn, rất nhiều chiến mã kinh hãi, không muốn tiếp tục ra chiến trường, đây chính là bất ổn rất lớn.
"Bom cần lửa mới có thể kích nổ, có lẽ có thể dùng nước tấn công."
Quân sư suy tư nói, "Ta có một kế sách, các ngươi nghe thử xem có được hay không."
Ngón tay hắn chỉ ở trên bản đồ.
"Phía bắc bên này, xuyên qua hai ngọn núi tuyết này có một hồ nước, bây giờ trời băng đất tuyết nên hồ bị tuyết bao phủ, vả lại lớp băng kết thật dày mới có thể cưỡi ngựa qua, nhìn không ra điểm bất thường. Chỉ cần dẫn người tới vùng phụ cận hồ này, bọn họ ném bom ra sẽ nổ phá mặt hồ, vừa dính vào nước sẽ không có cách nào nổ tung. Lại thêm một điều, mặt hồ khối băng nối tiếp nhau, những khối băng phía sau cũng sẽ vỡ ra, người của bọn họ cũng sẽ đồng loạt rơi vào trong hồ, cái hồ này rất sâu, rơi vào chắc chắn phải chết không có gì nghi ngờ..."
"Cao, thật sự là cao kiến!"
Thượng tướng vỗ bàn một cái, "Vậy cứ dựa theo chiến lược của quân sư bố trí sách lược, ngươi, mang một vạn người đi tới phía Bắc cố ý tạo ra sự cố dẫn phát chiến loạn, sau đó thua trận chạy về phía Bắc, dẫn quân Đại Vũ về phía bên kia núi tuyết có hồ nước... Quá trình này có thể sẽ bị nổ chết một ít người, nhưng không sao, chỉ cần có thể làm cho toàn quân ba bốn vạn người nước Đại Vũ phía Bắc bị diệt, coi như là lập một đại công..."
Đang nói, bên ngoài có tiểu binh vội vàng tới báo:
"Không tốt, nước Đại Vũ đột nhiên phát động tập kích bất ngờ ở phòng tuyến phía Bắc!"
Thượng tướng mừng rỡ:
"Muốn học chúng ta chơi tập kích, cũng phải xem có bản lĩnh này hay không, phòng tuyến phía Bắc đúng không, được, để cho bọn họ thắng một lần, tất cả mọi người, nghe mệnh lệnh của ta, chuẩn bị xuất chiến!"
"Rõ!"
Binh lính Tây Nhung lập tức cầm lấy vũ khí, dắt chiến mã, nhao nhao đi tới phòng tuyến phía Bắc.
Đến phòng tuyến phía Bắc, thượng tướng mới phát hiện nước Đại Vũ lại an bài năm vạn người tập kích, năm vạn người cộng thêm bom, có thể san bằng phòng tuyến phía Bắc Tây Nhung thành bình địa.
Hắn quan sát chiến trường một chút, ngoài ý muốn nhận thấy nước Đại Vũ lúc này đây không có dùng bom.
Quân sư mở miệng nói:
"Hẳn là bọn họ dùng bom hết rồi, cho nên mới nghĩ tới một chiêu tập kích này, thượng tướng, chúng ta phải nắm chắc cơ hội lần này!"
Kế sách vừa rồi, là vì nước Đại Vũ dùng bom.
Mà hiện giờ nước Đại Vũ không có nhiều bom, vậy nên, trực tiếp bác bỏ kế sách.
Thượng tướng vung tay lên:
"Năm vạn người này, một người cũng không được thoát, tất cả mọi người, lên cho ta!"
Phía sau hắn dẫn theo mười vạn đại quân, ra lệnh một tiếng, mười vạn người cưỡi ngựa, vây quanh năm vạn binh lính Đại Vũ.
Binh lính nước Đại Vũ giống như bị dọa sợ, tranh đường mà chạy.
Bởi vì hoảng hốt chạy loạn nên không chạy về phía trận địa của mình ở phía Đông mà là chạy về phía Bắc.
Phòng tuyến phía Bắc bên này có tuyết, hướng Bắc thì tuyết càng lớn, tuyết rơi trên mặt đất, hòa lẫn cùng bùn vàng và máu tươi bị móng ngựa giẫm lên bắn tung tóe lên xung quanh.
Kỵ binh nhanh chóng đuổi theo.
Triệu Tam Ngưu chạy ở phía sau ném một quả bom ra.
Một quả bom trong nháy mắt nổ chết hơn mười người.
Phó tướng cao giọng nói:
"Bom của bọn họ không nhiều lắm, không cần sợ, tiếp tục xông, ổn định, chúng ta nhất định có thể thắng!"
Binh Tây Nhung không sợ chết tiếp tục xông về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận