Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1017: Lễ Vạn Thọ cung đình (1)

Ban đêm Kinh Thành phá lệ sáng chói.
Không biết là thiếu gia tiểu thư nhà ai đại hôn, pháo hoa không ngừng phóng lên trên bầu trời tối đen, làm cho vô số người dừng chân quan sát.
Hạ Tiêu lẳng lặng đi trên đường, bất tri bất giác liền đi tới cửa phủ đệ Hạ gia, trước khi hắn năm tuổi thì sống ở chỗ này, sau khi qua năm tuổi hắn được đưa đi học võ, chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể được đón trở về cùng nhau ăn cơm, đại ca là trưởng tử được sủng ái ở Hạ gia, vậy hắn chính là thứ tử tựa như người tàng hình ở Hạ gia.
Hắn đứng tại cổng ngừng chân thật lâu, hai gã sai vặt thủ vệ nhìn thấy hắn kỳ quái, đang chuẩn bị tới hỏi thăm thì đại môn màu đỏ loét đột nhiên mở ra, một đoàn người từ bên trong đi tới.
Hạ Tiêu vội vàng né tránh, đứng ở bên cạnh sư tử đá, che đi bóng dáng của mình.
Hắn nhìn lại, thấy rõ ba người, người ở giữa là mẫu thân sinh hắn ra, nuôi nấng hắn, bà vẫn như một năm trước, khóe mắt đuôi lông mày đều không nhìn thấy một nếp nhăn, giống như cái "chết" của nhi tử ruột thịt đối với bà không tạo thành bất kỳ đả kích nào.
Đứng ở bên trái mẫu thân chính là đại ca cùng cha khác mẹ của hắn, càng thêm khí khái hào hùng tuấn lãng, trong con ngươi ẩn giấu vẻ sắc bén.
Mà nữ tử trẻ tuổi phía bên phải kia là người hắn đã từng yêu, hắn cùng nàng ý hợp tâm đầu, cuối cùng, nàng lại lựa chọn gả cho đại ca làm tục huyền.
Bây giờ, nàng thành Hạ gia đại thiếu phu nhân, nàng sống vui vẻ không?
"Được rồi, hai người các con đi sớm về sớm."
Hạ phu nhân đứng ở cổng, mỉm cười đưa Hạ Lăng và đại nhi tức lên xe ngựa.
Sau khi xe ngựa đi xa, bà bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía sau sư tử đá, bà từng bước một đi qua, đột nhiên níu chặt cổ áo.
Bà quay đầu nhìn về phía nhóm nha hoàn bà tử sau lưng:
"Hoa tai của ta hình như rơi mất rồi, các ngươi đều quay lại tìm kiếm thử."
Nhóm nha hoàn bà tử mau chóng dọc theo đường về tìm khuyên tai.
Hạ phu nhân bỗng nhiên bước nhanh, kéo lấy người sắp rời đi:
"Tiêu Nhi, là con sao?"
Người kia quay đầu lại, là một gương mặt lạ lẫm tới cực điểm:
"Phu nhân nhận lầm người rồi."
Hạ phu nhân không biết gương mặt trước mắt này, nhưng mà bà có thể nghe ra cái giọng quen thuộc này, nước mắt của bà lập tức liền rơi xuống:
"Tiêu Nhi, con còn sống, con thật sự còn sống, quá tốt rồi, quá tốt rồi... Đi, con cùng nương đi biệt viện trước, kể cho nương nghe một năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..."
Hạ Tiêu tránh tay mình ra, cánh môi treo nụ cười ý vị không rõ:
"Đã xác định ta là Hạ Tiêu, vì sao không cho ta về nhà?"
"Tiêu Nhi, con..."
Hốc mắt Hạ phu nhân ngậm lấy nước mắt, "Con là phản tặc mà triều đình nhận định, nếu như con về nhà, bị người phát hiện, vậy Hạ gia sẽ rơi vào tội danh chứa chấp phản tặc... Những chuyện quá khứ đều không quan trọng, chỉ cần con còn sống là được. Nương có thể để người một lần nữa sắp xếp cho con một cái thân phận... Cha con và đại ca nếu như biết con còn sống, nhất định sẽ rất vui mừng!"
Sắc mặt Hạ Tiêu trở nên lạnh lẽo:
"Ngươi thật sự chưa từng hoài nghi Hạ Lăng sao, sao ta rơi cảnh ngộ này, cũng là bởi vì hắn..."
"Tiêu Nhi!"
Hạ phu nhân nghiêm nghị nói, "Làm sao con còn có thể hoài nghi đại ca con, lúc trước con bị triều đình định tội, là đại ca con một mực chạy vạy vì con, về sau con trốn đi, cũng là đại ca con sắp xếp người âm thầm bảo hộ con... Đại ca con đối với con thật sự không còn lời nào để nói, sao con có thể luôn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."
Hạ Tiêu đã hoàn toàn không muốn nói thêm cái gì, hắn nhẹ nhàng cười:
"Nương, ngươi coi như ta chết đi rồi đi."
Hắn đột nhiên quỳ xuống, dập đầu ba cái, sau đó đứng dậy, xoay người rời đi, thân ảnh kiên quyết.
"Tiêu Nhi..."
Hạ phu nhân che miệng khóc rống lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận