Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1026: Tuyển công nhân đào ngó sen (2)

Nhìn thấy những hán tử lang thang y phục tả tơi sau khi ký tên liền được thay y phục mới, những người khác thoáng chốc không còn do dự nữa mà đều ký tên, tối thiểu đều bắt đầu từ mười ngày. Nói cách khác tất cả những người ở đây đều nhận được y phục mùa đông.
Lúc này có không ít người đến thôn Đại Hà nghe ngóng tin tức, nhìn thấy tình cảnh này thì không lo lắng gì nữa mà lập tức ký tên nhận việc.
Trình Loan Loan nở nụ cười, lần này có gần hai trăm người đến đây, nhìn tình hình này thì sẽ còn nhiều người ùn ùn kéo đến liên tục, thoáng cái đã giúp nàng giải quyết hai việc lớn.
Nàng vỗ vỗ tay để mọi người im lặng lại:
"Khu chợ trong thôn vừa mới xây xong, còn chưa cho thuê, những người không có chỗ ở có thể tạm thời ở trong phòng phía khu chợ, còn nếu không muốn tạm bợ thì có thể đến khách điếm trong thôn ngủ chung ở giường lớn, nam nữ tách ra, bên kia ta sẽ đánh tiếng trước, chỉ cần là công nhân đào ngó sen đến ở thì một đêm giá hai văn tiền."
Nàng vừa dứt lời, những hán tử lang thang nhiệt liệt hoan hô.
Bọn họ tìm miếu hoang đổ nát ở trong thành còn khó, thường xuyên phải ngủ trên đường phố, không ngờ tới thôn Đại Hà lại có thể đường đường chính chính ngủ ở trong phòng. Tuệ An nhân thật sự là Quan Thế Âm Bồ Tát trên trời phái xuống trần gian để cứu vớt bọn họ.
Tiên sinh kể chuyện còn nói Tuệ An nhân rất hung dữ, thế này mà hung dữ gì chứ?
Những người có nhà có cửa ở trong thành đương nhiên không muốn chen chúc ngủ chung cả đêm với các hán tử lang thang nên đến khách điếm ngủ chung giường lớn là lựa chọn tốt nhất, bọn họ cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận giá hai văn tiền một buổi tối.
"Từ ngày mai chính thức bắt đầu làm việc, mọi người quay về nghỉ ngơi trước đi."
Trình Loan Loan bảo Ngôn chưởng quỹ dẫn mọi người đến chợ.
Sau khi mở rộng chợ xong đã là mùa đông nên chưa kịp chào mời kinh doanh, chỉ cho thuê mấy cửa tiệm lẻ tẻ còn phần lớn đều để trống, bên trong còn chất rất nhiều rơm rạ khô, những hán tử lang thang tùy tiện tìm một gian phòng trống ở lại là được nhưng không cho phép đánh nhau tranh giành địa bàn, nếu không sẽ trực tiếp đuổi đi.
Đương nhiên những cửa tiệm đó không phải cho Trình Loan Loan sử dụng miễn phí, nàng trả tiền thuê để thuê tạm một tháng, dù sao cũng để trống, lý chính mừng còn không hết.
Buổi sáng hôm sau lại có rất nhiều người đến thôn Đại Hà, phần lớn là những người bên huyện Hà Khẩu và huyện Phượng Hoàng, sau khi đăng ký thì liền được đưa thẳng đến hồ sen để làm việc, nhóm hán tử khỏe mạnh phụ trách hái ngó sen, một vài nữ nhân phụ trách rửa ngó sen còn một số đứa nhỏ nghèo khổ thì chịu trách nhiệm vận chuyển ngó sen đến kho hàng chỉ định để cất.
Những người trong viện của Trình Loan Loan cũng không hề nhàn rỗi, tuy rằng mùa đông ngó sen không sinh sôi thêm nhưng số lượng vốn có quá nhiều, nếu không xử lý sớm thì sẽ dễ bị hư hỏng.
Tháng mười hai Đại Hà Yến tung ra một món ăn mới, ngọc măng hầm xương lợn, một phần ngó sen được giữ lại để Đại Hà Yến sử dụng, một ít cung cấp cho nhà ăn lão Triệu gia sử dụng, còn tất cả ngó sen còn lại Trình Loan Loan dự định làm thành bột ngó sen, thứ nhất là do giá trị dinh dưỡng của bột ngó sen cao, thứ hai là chỉ có làm thành bột ngó sen thì mới có thể lưu trữ lâu dài.
Mã bà tử biết làm bột ngó sen, chỉ huy những người khác trong viện làm việc.
Đầu tiên lột vỏ ngó sen, tước dọc theo khe hở ngó sen, bởi vì nhóm công nhân lấy ngó sen không thuần thục cho nên có rất nhiều ngó bị gãy, khe hở ngó sen đều dính bùn đất, phải cẩn thận rửa sạch sau khi tước ra, sau đó ngâm nước khoảng nửa canh giờ.
Tiếp theo là nghiền lấy sữa, bỏ ngó sen và trong cối xay đá, thêm nước trong vào, nghiền cho đến khi nát ra, từ từ sẽ trở thành sữa ngó sen....
Ngay lúc mọi người trong viện đang bận việc, Tề bà tử đưa Triệu Thiển Căn đi vào, nói:
"Tiểu tử này nói có thứ rất quan trọng muốn tự tay giao cho An nhân."
Triệu Thiển Căn vừa bước vào liền cúi đầu, sau đó trình gói tiền to trong tay lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận