Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1322: Chỉ khi kho thóc đủ đầy mới hiểu được lễ tiết (2)

Lúc học đường Đại Hà đang hừng hực khí thế chiêu sinh cũng là lúc bên chỗ Trình Loan Loan trở nên bận rộn.
Rất nhiều thôn dân ở Lý Gia Câu tìm tới cửa, chính là vì việc nuôi tôm càng.
Tiết mỹ thực vào tháng tám làm cho tôm càng trở nên nổi tiếng, sau đó lại được vận chuyển đến Dương Châu nghe nói sau khi tung ra thị trường thì trở nên nóng sốt trong một đêm, thương hội Dương Châu kinh doanh lời cực kỳ nhiều.
Thôn dân ở Lý Gia Câu đã đặc biệt hỏi thăm, tám trăm văn tiền một cân tôm càng, vậy mà sau khi vận chuyển đến Dương Châu có thể bán được với giá mười mấy hai mươi lượng bạc. Món lợi nhuận kếch sù đó khiến cho bọn họ động tâm.
Đương nhiên bọn họ không có vốn để mở tửu lâu nhưng bọn họ có thể tham gia nuôi tôm càng.
"Tuệ Cung nhân, lần này chúng ta đến đây là muốn tham gia vào việc nuôi tôm càng."
Lý chính Lý Gia Câu cung kính mở miệng nói:
"Lý Gia Câu của chúng ta nằm ở con lạch giữa hai ngọn núi, có rất nhiều rất nhiều ao hồ nhỏ. Bình thường người trong thôn cũng chỉ nuôi một ít cá tôm, không bán được bao nhiêu tiền. Nghe nói giá cả của tôm càng có vẻ cao hơn nên muốn tới hỏi Cung nhân xem có thể cho chúng ta cùng nuôi một ít không?"
Trình Loan Loan đặt ly trà xuống.
Năm mươi mẫu đất ở Lý Gia Câu của nàng cũng chỉ có thể sản xuất tổng cộng không đến ba nghìn cân tôm càng, vốn không cung ứng được cho nhiều mối hàng như vậy.
Nàng vốn đang tính sang năm sẽ bảo Ngô Tiểu Chùy thuê thêm hai trăm mẫu đất nữa để mở rộng diện tích nuôi dưỡng nhưng việc đào hồ quả thật rất phiền phức, chi bằng dùng tài nguyên có sẵn vậy.
Mỗi nhà một thôn dân ở Lý Gia Câu nuôi một ít, cộng lại cũng không phải là một con số nhỏ.
Nàng cười mở miệng:
"Mọi người muốn nuôi thì đương nhiên được thôi nhưng chỗ này của ta phải được trích một phần lợi nhuận, vả lại việc bán tôm càng cho ai phải do ta quyết định. Nếu có thể đồng ý với điều kiện này thì đầu xuân sang năm có thể mua tôm giống để nuôi."
Lý lý chính cực kỳ vui mừng, nếu bắt bọn họ tự tìm đường tiêu thụ vậy chẳng phải là làm khó bọn họ sao, dù sao bọn họ cũng không quen biết thương nhân nào ở Dương Châu, Thanh Châu cả.
Hơn nữa một phần lợi nhuận cũng không xem là nhiều, mấy điều kiện này thì có gì mà không đồng ý được.
Hắn lập tức nói:
"Nếu Tuệ Cung nhân lo lắng chúng ta lật lọng thì có thể lập tức ký hợp đồng. Nếu ai vi phạm hợp đồng thì phải bồi thường gấp trăm lần."
Trình Loan Loan gật đầu, bảo người đi chuẩn bị hợp đồng. Sau khi ký kết hợp đồng lại bảo Ngô Tiểu Chùy dạy người ở Lý Gia Câu làm quen với tập tính của tôm càng, chỉ chờ đến đầu xuân năm sau là có thể nuôi.
Những người ở Lý Gia Câu biết nuôi tôm càng này có thể kiếm ra tiền nên để có thể nuôi được nhiều hơn, một số người có hồ nước tương đối nhỏ đã huy động người cả nhà cùng nhau đào hồ, hồ càng lớn thì nuôi được càng nhiều tôm càng, số lượng thu hoạch được vào năm sau cũng càng cao, đây là mối làm ăn chỉ lời chứ không lỗ.
Trong tay Trình Loan Loan còn có giống khoai tây và cà chua. Nàng chia đều cho lý chính của các thôn khác để nhóm thôn dân gieo trồng.
Tuy rằng phản ứng của thị trường khoai tây và cà chua không bằng tôm càng nhưng cũng được ưa thích. Hai năm đầu tiên mặc kệ trồng được bao nhiêu cũng có thể bán hết.
Nếu để nàng tự trồng mấy thứ đó thì quá phiền phức, đồng thời cũng không kiếm được nhiều bằng các mối kinh doanh khác vì thế nàng tặng lợi nhuận này cho thôn dân. Lúc thôn dân ở các thôn phụ cận trở nên sung túc thì đương nhiên huyện Bình An cũng sẽ trở nên giàu có.
Ngay cả thôn Hoa Quế nổi tiếng lười biếng cũng gia nhập đội ngũ gieo trồng, ngựa không ngừng vó lu bù đủ việc.
Chỉ khi kho thóc đủ đầy mới hiểu được lễ tiết, đủ ăn đủ mặc mới hiểu được vinh nhục.
Chỉ khi càng ngày càng giàu có thì cuộc sống của nhóm dân chúng mới có thể càng ngày càng có tôn nghiêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận