Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 579: Một ngày không gặp ngỡ ba thu (1)

"Ha ha ha ha!"
Tào Đức Phúc sang sảng cười rộ lên.
Tuệ Nhũ nhân quả nhiên không hổ là Tuệ Nhũ nhân, mấy thứ này đến cả người hay vào nam ra bắc như hắn cũng chưa từng thấy qua.
Đủ để chứng minh, Tuệ Nhũ nhân rất coi trọng Oánh Oánh nhà bọn họ.
Sau khi Oánh Oánh gả qua nhất định sẽ không bị tủi thân.
Hai mắt hắn sáng lấp lánh, cười nói:
"Tuệ Nhũ nhân, xin cho hỏi ngày thành hôn của hai hài tử là khi nào, định tổ chức ở đâu?"
Trình Loan Loan bật cười.
Ngày thành thân nên là để nhà trai đề cập trước, Tào lão đại này lại gấp gáp không chờ nổi.
Bà mối Triệu đại diện mở miệng nói:
"Triệu gia đã mở từ đường để tính ngày lành tháng tốt, lão tổ tông đã cho hai ngày tốt, một ngày là mười tám tháng chạp, còn có một ngày khác là hai mươi bốn tháng ba năm sau, đều là ngày hoàng đạo tốt nhất, thích hợp để tổ chức hôn sự..."
"Mười tám tháng chạp thật sự là quá gấp."
Tào Đức Phúc lắc đầu, "Oánh Oánh còn muốn cho ta dạy cho nàng làm một ít chuyện buôn bán, thời gian một tháng quả thật không đủ, cứ để tới tháng ba sang năm mới tính chuyện thành thân đi?"
Thỉnh kỳ vốn dĩ là đến hỏi ý kiến của nhà gái.
Tào Đức Phúc đã nói như vậy thì tất nhiên Trình Loan Loan cũng sẽ gật đầu:
"Được, vậy tạm thời cứ quyết định hai mươi bốn tháng ba năm sau tổ chức hôn lễ."
Chuyện của lưu dân năm nay cũng không biết bao giờ mới giải quyết xong, sang năm tổ chức lễ thành hôn quả thật là tốt hơn nhiều, hai mươi bốn tháng ba cũng là lúc vừa xong vụ lúa xuân.
Tề thị siết chặt nắm tay.
Tiểu tiện nhân Tào Oánh Oánh vậy mà lại muốn học buôn bán, chuyện này bắt đầu từ khi nào mà nàng ta chẳng biết gì cả?
Sau khi xảy ra chuyện lần trước thì nha hoàn và bà tử thân tín bên cạnh nàng ta đã bị thanh lọc, đổi mới một lần, khiến cho nàng ta hiện giờ không thể nắm rõ mọi chuyện trong nhà. Thật là tức chết nàng ta!
Tên chó chết Tào Đức Phúc này rốt cuộc còn giấu nàng ta bao nhiêu chuyện?
Tề thị hít sâu một hơi, cười nói một cách dối trá:
"Lão gia, thời gian không còn sớm, nên mời Tuệ Nhũ Nhân, nữ tế tương lai cùng với bà mối ngồi xuống dùng bữa."
Tào gia tuy là thương hộ nhưng chuyện cần chú ý vẫn sẽ chú ý, lúc dùng cơm nam nữ sẽ tách ra ngồi riêng, dùng một bức bình phong ngăn ở giữa.
Tào Oánh Oánh đã trở thành cô nương sắp gả đi nên mới được cho phép ra tiếp khách.
Nàng vừa ra tới thì lập tức ngồi bên cạnh Trình Loan Loan, e lệ ngượng ngùng kêu một tiếng "thẩm".
Trình Loan Loan chú ý thấy ánh mắt của tiểu cô nương thường xuyên nhìn về phía bên kia bức bình phong. Từ sau khi cuộc thi phong thái kia kết thúc, hai hài tử đã có một quãng thời gian không được gặp nhau, đôi tình nhân trẻ tuổi, một ngày không gặp lại ngỡ ba thu. Nàng hiểu, nàng hiểu hết.
Chẳng qua là nàng sống nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ trải qua loại tương tư như vậy.
Đương nhiên là sẽ có chút tiếc nuối.
Nhưng nàng cũng không có ý định đi tìm kiếm... "Ánh mắt lại nhìn đi đâu đó hả?"
Tề thị đột nhiên lạnh lùng mở miệng, "Nhớ cho kỹ, ngươi là Tào gia đại tiểu thư, đại diện cho Tào gia, từng giây từng phút đều phải chú ý dáng vẻ của mình. Ở nông thôn hơn một tháng đều đã quên hết lễ nghi cơ bản sao?"
Nàng ta nói nửa đoạn trước thì Tào Oánh Oánh vẫn còn quy củ ngồi nghe, bởi vì vừa rồi nàng quả thật không có chú ý tác phong của mình.
Nhưng mà đoạn sau lại khiến Triệu thẩm vô cớ bị liên lụy.
Tào Oánh Oánh ngước mắt, lạnh lùng nói:
"Lựa lời mà nói, không nói lời ác... đó gọi là phụ ngôn, buổi sáng Tam muội ở trong sân quát mắng hạ nhân tận nửa canh giờ, chính là không có phụ ngôn. Đây là lễ nghi mà mẫu thân nói đó sao? Loại lễ nghi này ta cũng chẳng cần phải học."
Tam muội được nhắc đến trong miệng nàng là đại nữ nhi của Tề thị đại, tính tình cực kỳ điêu ngoa, thường xuyên ở trong sân quát mắng, đánh đập kẻ hầu người hạ bên người.
"Ngươi thế mà lại dám bôi nhọ thanh danh của Tam muội ngươi!"
Sắc mặc Tề thị trầm xuống, hạ giọng, "Chống đối mẫu thân, không chịu quản giáo, ngươi đây là muốn ta dùng gia pháp sao?"
Tào Oánh Oánh kéo khóe môi:
"Chỉ có đương gia mới có thể dùng gia pháp, xin hỏi, mẫu thân là đương gia sao?"
Tề thị đột nhiên mắc nghẹn.
Nếu nàng ta thừa nhận thì chính là đang đạp lên đầu của Tào Đức Phúc.
Còn nếu nàng ta phủ nhận thì nàng ta sẽ không có tư cách xử phạt tiểu tiện nhân này Trước kia khi nàng ta dùng gia pháp, tiểu tiện nhân này chưa bao dám phản kháng, sau khi trở về từ trong thôn thì càng ngày càng khó đối phó.
Trình Loan Loan nhìn về phía Tào Oánh Oánh, âm thầm chớp chớp mắt, đối phó với loại người không biết xấu hổ thì cần phải làm như thế.
Nàng vừa lúc mở miệng:
"Oánh Oánh là tức phụ của Triệu gia nhà ta, cũng xem như là nửa nữ nhi của Tuệ Nhũ nhân ta, về sau Tào gia bất luận là ai muốn dùng gia pháp thì đều phải có sự đồng ý của ta. Tào phu nhân, ngươi nói xem lời này của ta có đúng đạo lý hay không?"
Móng tay của Tề thị bấm thật sâu vào lòng bàn tay!
Chỉ là một Cửu phẩm Nhũ nhân đứng hàng cuối cùng mà cũng dám cưỡi lên đầu nàng ta đánh rắm sao!
Thật là tức chết mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận