Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1287: Cố ý tăng giá ào ào (1)

Trình Loan Loan từ ngoài cửa đi vào.
Nàng đi đầu tiên, theo sau là Triệu huyện thừa cùng Triệu Thiết Trụ, tiếp theo là Ngôn chưởng quầy, còn có Trình Giáp và Trình Ất cũng trật tự đi vào Nàng vừa tới thì các thương nhân ở đây đều đồng loạt đứng lên hành lễ.
"Gặp qua Tuệ Cung nhân."
Tuệ Cung nhân hiện giờ là Tứ phẩm mệnh phụ của triều đình, còn kiêm nhiệm chức Lục phẩm Tư tân, thân phận như vậy mà còn phải tiếp đãi những thương nhân hèn mọn bọn họ đã khiến cho bọn họ cảm nhận được sự chào đón nồng hậu, cho dù không giành được quyền kinh doanh thì một chuyến này đi tay không về cũng đáng.
"Ta đại diện cho trấn Đại Hà hoan nghênh các vị khách nhân."
Trình Loan Loan đứng trên sân khấu, tươi cười ấm áp:
"Các vị đều ngồi xuống đi."
Các thương nhân đồng loạt ngồi xuống, hội trường tuy nhiều người nhưng cực kỳ yên tĩnh.
"Chúng ta tập trung ở đây đều là vì một mục đích, vậy ta đây lập tức vào thẳng vấn đề."
Trình Loan Loan cũng ngồi xuống, đâu vào đấy mở miệng nói:
"Đây là lần đầu tiên trấn Đại Hà tổ chức hội nghị chiêu thương, cái vị tới đây tham gia thật là vinh dự cho chúng ta, số trên lệnh bài của các vị là độc nhất vô nhị, đợi lát nữa tham dự đấu giá thì sẽ dựa vào con số trên đó để tham gia. Mỗi lần giơ thẻ bài thì đồng nghĩa với việc tham gia ra giá, đây gọi là đấu giá, người cuối cùng ra giá cao nhất thì sẽ giành được quyền kinh doanh cửa hiệu."
"Sau khi giành được quyền kinh doanh thì có thể triển khai làm ăn mua bán ở trấn Đại Hà, cụ thể kinh doanh cái gì thì cần phải tuân theo quy tắc điều hành của trấn Đại Hà, có chút..."
Nàng chuyển sang vấn đề khác:
"Cửa hàng này là sở hữu của trấn Đại Hà, vì vậy các cửa hàng kinh doanh có lợi nhuận sau khi nộp thuế xong thì cần phải chia lại một phần lợi nhuận cho trấn Đại Hà, nếu có người dị nghị về vấn đề này thì bây giờ có thể lập tức rời khỏi hội trường."
Các thương nhân có thể lý giải được điều này, nếu kinh doanh có lời thì làm gì có ai để ý tới hai phần lợi nhuận kia chứ.
Thấy mọi người đều không có dị nghị thì Trình Loan Loan vừa lòng gật đầu:
"Như vậy bây giờ sẽ bắt đầu ra giá cho mặt tiền cửa hiệu đầu tiên."
Triệu Thiết Trụ cất tấm bình phong đi, ở phía sau là một bức tường trắng, có treo một tấm sơ đồ của trấn Đại Hà, khu chợ mới đã được khoanh tròn lại, mỗi một cửa hàng đều được đánh số.
"Cửa hiệu đầu tiên nằm ở phía đông khu chợ, liền kề khu chợ cũ, từ cửa hàng đầu tiên ở phía đông đi vào chính là lối vào khu chợ mới."
Âm thanh của Triệu Thiết Trụ vô cùng to rõ và truyền cảm đọc thuộc lời thoại:
"Cửa hàng này có tổng cộng ba tầng, có thể làm trà lâu, quán rượu, cũng có thể làm tiền trang, hiệu cầm đồ, bất luận kinh doanh cái gì thì tiền lời kiếm được đều không tồi... Hiện tại giới thiệu cửa hàng số một ở đây, giá khởi điểm là một trăm lượng bạc!"
Một trăm lượng bạc đối với các thôn hộ mà nói thì chính là một khoản bạc lớn tích góp cả đời còn chưa đủ, nhưng là đối với người kinh doanh thì cũng không tính là bao.
Tốn một số tiền nhỏ mà có thể giành được quyền kinh doanh cửa hiệu thì đúng là một vụ mua bán không tồi.
Nhưng rất nhanh những người ở đây đã biết mình nghĩ nhiều rồi, bởi vì giá khởi điểm là một trăm lượng cũng không có nghĩa dùng giá đó là có thể giành được quyền.
"Hai trăm lượng!"
"Bốn trăm lượng!"
"Sáu trăm lượng!"
Thương nhân phía dưới giống như được tiêm máu gà, sôi nổi giơ lệnh bài, sợ chậm một bước thì giá cả sẽ nhanh chóng leo thang.
Triệu huyện thừa, Triệu Thiết Trụ cùng đám người Ngôn chưởng quầy đều sợ ngây người.
Lúc Tuệ Cung nhân đưa phương án này thì bọn họ lo lắng không có người tham dự, lại không nghĩ rằng nhiệt tình của các thương nhân lại tăng vọt như vậy.
Chỉ là quyền kinh doanh cửa hàng mà thôi, cũng không phải là bán cả cửa hàng, càng không phải bán đất, thế này mà có thể bán được hơn ngàn lượng bạc, hơn nữa giá cả vẫn còn tăng cao!
"Ta trả hai ngàn lượng bạc!"
Một thanh âm đột nhiên vang lên lập tức bỏ xa mức giá trước đó.
Mọi người lần theo âm thanh quay đầu nhìn lại, là Tiền lão gia tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận