Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 951: A Phúc tỏ tình rồi (1)

Giờ lành đã đến, tân nhân bái đường.
Trình Loan Loan thân là người chủ hôn đến lúc này mới phát huy tác dụng, nàng cũng không cần phải điều khiển chương trình gì cả, chủ yếu là phát biểu vài lời cùng với một số lời chúc tốt đẹp cho đôi tân nhân, nàng cũng không lãng phí thời gian của mình, nói đơn giản rồi kết thúc. Đôi tân nhân xong lễ thì được đưa vào động phòng, ngoài này thì mọi người cũng đã khai tiệc.
Hơn phân nửa thôn dân đều được mời tới dự tiệc, sân ngoài bày đầy bàn, tiếng cười nói, tiếng chạm cốc, tiếng đùa vui ầm ĩ... đan xen với nhau tạo thành một khung cảnh náo nhiệt.
"Đại Vượng cũng đã thành thân rồi, đám lão nhân như chúng ta cũng đã già rồi."
Triệu lão thái thái hiếm khi uống được nửa ly rượu, trong giọng nói lộ ra sự vui sướng, cũng có một tia buồn bã:
"Trước kia cảm thấy sống tới sáu mươi là đủ, bây giờ đã sắp sáu mươi lại luyến tiếc không muốn chết sớm như vậy..."
"Nương, sao tự nhiên ngài lại nói những lời này."
Trình Loan Loan mở miệng nói:
"Chu bà bà năm nay đã bảy mươi mà vẫn tai thính mắt tinh, nhìn qua là biết còn có thể sống đến tám mươi tuổi, nương nhất định cũng sẽ sống được đến tám mươi."
Triệu lão thái thái bật cười:
"Chu lão bà tử đó là không thể chết được, nếu chết rồi thì Hổ Tử phải làm sao đây."
Con người chính là như vậy, trải qua cuộc sống cơ cực thì cảm thấy sống tới đó là đủ, bây giờ sinh hoạt hằng ngày không ngừng phát triển, làm gì có ai tình nguyện từ bỏ cuộc sống tốt đẹp như vậy chứ.
Trình Loan Loan cũng không khỏi cảm khái, lúc trước vừa tới thời đại này nàng vẫn một lòng một dạ muốn trở về, hiện tại đã ở quen nên cũng có chút luyến tiếc.
Nàng tới nơi này trải qua hơn một năm mà giống như đã qua cả mấy chục năm dài đằng đẵng, củi gạo mắm muối hằng ngày đã hòa nhập vào linh hồn, nàng rất hưởng thụ cuộc sống yên bình này.
"Tới tới tới, uống rượu!"
Mọi người nâng chén chúc mừng, tiếp tục đùa giỡn.
Tiệc hỉ này ăn đến lúc trăng lên mới kết thúc, nhóm phụ nhân hỗ trợ dọn dẹp, hài tử chạy phía sau đi nháo động phòng, mọi người đều là người cùng thôn nên tập tục giống nhau, có nháo lên thì người ta cũng không để ý, bên kia cũng thường xuyên vọng ra tiếng ồn ào.
"Đám tiểu tử thối này!"
Triệu lão đầu tử chắp tay sau lưng lắc đầu, "Nhị Vượng, cháu cũng thật là, sao lại cùng đám hài tử này đi nháo ca ca và tẩu tử, mau đuổi bọn chúng đi, đừng chậm trễ giờ động phòng!"
Triệu Nhị Vượng gật đầu chạy về phía tân phòng bên kia, chỉ chốc lát sau thì nhóm tiểu tử trong thôn đã giải tán.
Đúng lúc này, A Phúc đột nhiên đi qua:
"Triệu a gia, cháu cuộn cho ngài một điếu thuốc, ngài có muốn châm lửa luôn không?"
"Tối thế này rồi còn hút cái gì?"
Triệu lão đầu tử nói vậy nhưng động tác rất thành thật nhận lấy thuốc lá, để A Phúc châm lửa rồi thoải mái hút một hơi:
"Thuốc là này là tức phụ lão đại năm ngoái từ Hồ Châu mua về, ta tiếc không muốn dùng, tiểu tử nhà ngươi lại còn cuộn nhiều như vậy, thật là lãng phí!"
A Phúc cười hì hì:
"Không phải là cháu đây có chuyện muốn hỏi thăm Triệu a gia sao?"
Triệu lão đầu tử tìm cái ghế dựa ngồi xuống, chăm chú lắng nghe.
"Chính là, cái đó..."
A Phúc đột nhiên ngượng ngùng:
"Cháu vừa mới nghe được Triệu đại cô cùng Triệu tam thúc bàn chuyện hôn sự của Xuân Hoa, sau khi hôn sự của Đại Vượng xong xuôi thì có phải sẽ gả Xuân Hoa ra ngoài không?"
Triệu lão đầu tử nheo mắt:
"Tâm tư của tên nhãi ranh cháu một là đặt trên chuyện làm mộc, hoặc là đặt trên người thiếu gia nhà cháu, sao bây giờ lại hỏi chuyện này của Triệu gia?"
"Khụ khụ!"
A Phúc bị sặc nước miếng của chính mình, mặt cũng đỏ lên, cũng may đã là ban đêm nên cũng không ai nhìn thấy.
Hắn khụ một hồi lâu rồi mới nói:
"Đây không phải là vì chuyện lần trước cháu bắt được việc xấu của Tiểu Lỗi sao, cháu sợ Triệu tam thúc lại hồ đồ đẩy Xuân Hoa vào đống lửa..."
Triệu lão đầu tử nhìn chằm chằm A Phúc một lúc lâu, thâm thúy phun ra một ngụm khói:
"Ta xem ra là cháu muốn làm tôn nữ tế của ta nhỉ?"
"Không, không phải!"
A Phúc đột nhiên đứng lên:
"Cháu, cháu không phải có ý này, Triệu a gia, cháu chỉ là lo lắng cho Xuân Hoa, thật đó! Cháu không có tâm tư này đâu!"
"Ai, cháu gấp cái gì!"
Triệu lão đầu tử lôi hắn ngồi xuống lần nữa:
"Hai người chúng ta chính là bằng hữu vong niên, quan hệ tốt như vậy mà cháu không tính nói lời thật lòng cho ta sao?"
A Phúc cắn môi, hắn giương mắt nhìn Triệu đại cô cùng Triệu nhị cô đang chuẩn bị rời đi, lại một hai phải lôi kéo Xuân Hoa nói chuyện, mơ hồ còn có thể nghe được hai chữ thành thân.
Hắn quyết tâm, cắn răng nói:
"Là, là cháu thích Xuân Hoa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận