Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1610: Toàn thể đều có thưởng (2)

"Hạng mười, Đậu Thanh Tùng."
Con ngươi của Đậu phu nhân sáng bừng lên:
"Thanh Tùng nhà ta quá ưu tú rồi, thế mà lại giành được hạng mười!"
Nhi tử này của bà luôn muốn học võ, cả nhà không cho phép hắn tiếp xúc với bất cứ món vũ khí nào, mới hủy tư tưởng của hắn, khiến hắn chăm chỉ học hành, nhưng hắn học không vào, bà ta tưởng cả đời này nhi tử cũng chỉ như thế, không ngờ thế mà lại tiến bộ ở đại học đường Tiêu Tần... Tuy hạng mười không chứng tỏ được vấn đề gì, nhưng chỉ cần nhi tử có thể học vào, có thể biết một ngoại ngữ, vậy thì Đậu gia bọn họ có cơ hội đưa nhi tử vào Hồng Lư Tự... Trong các hạng mười mấy tiếp đó, xuất hiện ba cái tên của tử đệ thế gia.
Nương thân của họ nghe thấy nhi tử của mình xếp ở trên, vui tới rơi lệ tại chỗ, niềm vui trong lòng vốn không thể dùng ngôn ngữ để biểu hiện.
Trước đây, họ luôn cảm thấy nhi tử khiến họ mất mặt, nhưng khoảnh khắc này, họ tự hào vì nhi tử.
"Hạng hai mươi tư, Bàng Kiệt."
"Hạng hai mươi tám, Lý Kiện."
Bàng phu nhân và Hoài Nam Hầu phu nhân vô cùng khó tin, hai người nhìn nhau, mất khống chế nắm tay của đối phương.
Mà Lý Kiện và Bàng Kiệt trốn bên cạnh nghe lén cũng chấn kinh.
Thế mà họ lại giành được hạng hai mươi mấy, điều này quá khó tin... Hóa ra chỉ cần cố gắng chút xíu như thế đã có thể ưu tú hơn người khác rồi sao?
Chỉ có Bành Vọng biết, thực ra tất cả mọi người trong lớp này đều ở trên cùng vạch xuất phát, bởi vì môn học của đại học đường Tiêu Tần khác với những gì họ học trước đó, mọi người đứng cùng một điểm, cái họ so với nhau là ai cố gắng hơn, ai có thiên phú hơn... Khi thiên phú tư chất của mọi người đều xấp xỉ nhau, cố gắng càng thêm đáng quý.
"Thực ra ta cũng không học hành gì."
Lý Kiện gãi cằm:
"Sau này mỗi ngày học thêm nửa canh giờ, lần sau có lẽ chúng ta có thể nằm trong hạng mười mấy trở lên."
Bàng Kiệt hừ một tiếng:
"Mục tiêu của ta là hạng mười trở lên."
Hắn cảm thấy, học hành hình như cũng không khó giống như trong tưởng tượng.
Trình Loan Loan tiếp tục đọc tên, cho tới cái tên cuối cùng.
Mấy vị phu nhân có nhi tử xếp cuối đều mang vẻ lúng túng, hận không thể tìm cái lỗ chui vào.
"Chu phu nhân và Dương phu nhân không cần như vậy."
Trình Loan Loan ôn hòa nói:
"Ta đã xem bài thi ở Quốc Tử Giám của hai người họ khi trước, nếu so với bản thân họ lúc trước, họ cũng đã tiến bộ rất nhiều. Nếu nhất thời không bằng được người khác, không cần nôn nóng, vậy thì so với bản thân trước đây, chỉ cần mỗi lần thi vượt qua lần trước, điều đó đại biểu đang tiến bộ, đáng được khích lệ."
Sắc mặt của mấy vị phu nhân dịu lại một chút.
Trình Loan Loan đặt quyển sổ nhỏ xuống, cười nói:
"Năm mươi tư học sinh đều tiến bộ, cho nên lần này, mỗi người đều có phần thưởng tiến bộ, các trò đừng trốn ở đó nữa, lên bục nhận thưởng thôi."
Phần thưởng lần này là bút lông sói do hoàng thượng tài trợ, đồ từ tây vực tiến cống tới, vô cùng trân quý.
Năm mươi tư người, năm mươi tư cây bút.
Bút tuy nhẹ nhưng ý nghĩa lại nặng.
Tất cả mọi người ở đây đều hiểu, đây là sự coi trọng của hoàng thượng đối với các học tử, quân này thần này đều nằm trên một cây bút này.
Hội gia trưởng lần này kết thúc viên mãn.
Mà cuối cùng danh tiếng của đại học đường Tiêu Tần cũng truyền ra.
"Nghe nói đám ăn chơi đó đều tiến bộ, có mấy người thi còn tốt hơn tú tài."
"Không phải là mấy tay chơi đó nhét bạc cho lão sư chấm bài chứ, hoặc uy hiếp mới có thứ hạng cao?"
"Tần vương đích thân nhìn các tiên sinh chấm bài, ai dám giở trò dưới mí mắt Tần vương, hơn nữa Tuệ phu nhân cũng sẽ không cho phép chuyện này xảy ra."
"Cũng tức là nói đại học đường Tiêu Tần này thật sự có chút thực lực?"
"Xem thử thành quả của một năm này đã, nếu thật sự có thể giúp hài tử tiến bộ, năm sau ta cũng gửi nhi tử vô dụng của ta tới thử xem."
Bạn cần đăng nhập để bình luận