Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1673: Lệ Phu nhân thành Lệ cơ (1)

Vương Tây Nhung biến sắc.
Mấy ngày nay, nghe đại tướng báo cáo, Tuệ Phu nhân và những người nước Đại Vũ này vẫn luôn thực hiện công việc thí nghiệm trên ruộng, tiến triển cực kỳ không tồi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, một tháng sau lúa có thể nảy mầm, đợi tiếp thêm hai tháng nữa là có thể trổ bông, phát triển thành hạt lúa. Nếu thật sự có thể chứng minh sản lượng cực cao, mùa xuân sang năm có thể mở rộng diện tích gieo trồng với quy mô lớn, đối với Tây Nhung Quốc bọn họ, đây tuyệt đối là sáng kiến xưa nay chưa từng có.... Nếu bây giờ Tuệ Phu nhân chết, thí nghiệm sẽ bị buộc phải dừng lại, sau này sẽ không có cơ hội tốt như vậy nữa.
Vương Tây Nhung giơ tay bắn một viên đá nhỏ vào con dao trong tay Trình Loan Loan, một tiếng động lanh lảnh vang lên, con dao nhỏ rơi xuống mặt đất.
Dường như lúc này Thái Bình công chúa mới phản ứng kịp, nhanh chóng bước đến giữ bả vai của Trình Loan Loan, lên tiếng bằng giọng nói dịu dàng:
"Tuệ Phu nhân bình tĩnh một chút, chớ để mất chừng mực, phải giữ sức lực để tiễn hài tử đoạn đường cuối cùng, không thể để hài tử trở thành cô hồn dã quỷ được, có phải không...."
"Tuệ Phu nhân nghe rõ rồi chứ, nếu ngươi chết, cô sẽ nghiền xương nhi tử ngươi thành tro."
Giọng nói của Vương Tây Nhung cực kỳ lạnh lùng, lạnh lẽo:
"Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, cô sẽ phong nhi tử ngươi thành đại quan nhất phẩm, để cho hắn lấy thân phận quan viên nhất phẩm của Tây Nhung Quốc hạ táng một cách nở mày nở mặt. Nếu ngươi muốn cho nhi tử hồn về quê cũ, cô thậm chí có thể phái người đưa thi thể về nước Đại Vũ."
Giọng nói của Trình Loan Loan bi thương:
"Người cũng đã chết rồi, phong quan còn có ý nghĩa gì sao? Ta cũng muốn ngoan ngoãn nghe lời nhưng nhi tử ta đã chết, ta sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ...."
Nàng đưa tay rút cây trâm cài trên đầu xuống.
Thái Bình công chúa vội vàng ngăn cản, nàng ấy nắm chặt hai tay Trình Loan Loan, trong mắt ẩn chứa lửa giận nhìn về phía Lệ Phu nhân:
"Ngươi còn không nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi Tuệ Phu nhân, phá hủy đại kế của Tây Nhung Quốc, ngươi gánh vác nổi không?"
Lệ Phu nhân không thể tin:
"Bảo ta quỳ xuống trước một nông phụ? Không, không thể nào...."
Nàng ta còn chưa dứt lời liền cảm thấy một tầm mắt lạnh lẽo rơi trên đầu mình, nàng ta quay đầu nhìn lại, thấy ánh mắt của Vương Tây Nhung giống như mũi băng găm chặt vào giữa lông mày nàng ta.
Cả người nàng ta run rẩy, lập tức quỳ xuống:
"Tuệ phu nhân, ta sai rồi, ta nhận lỗi với ngươi, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho ta...."
"Quỳ xuống xin lỗi là được sao?"
Trình Loan Loan nhìn về phía Vương Tây Nhung:
"Có phải ta giết cả nhà Lệ Phu nhân xong, chỉ cần ta quỳ xuống nhận lỗi thì Lệ Phu nhân sẽ buông tha ta không?"
Lệ Phu nhân cắn răng:
"Ngươi, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước."
"Cho dù không thể đền mạng, ta cũng muốn khiến Lệ Phu nhân phải trả một cái giá thật đắt."
Trình Loan Loan nói từng chữ một:
"Nếu không, ta tình nguyện chết cũng không tiếp tục làm việc vì Tây Nhung Quốc nữa."
Sau khi nói xong, nàng cất bước, thất tha thất thểu đi về phía sương phòng, ngồi bên cạnh hai thi thể, bắt đầu rơi lệ trong im lặng.
Vương Tây Nhung nhìn về phía bóng dáng của Trình Loan Loan, trong ánh mắt dần hiện ra sát ý.
Từ sau khi hắn trở thành Vương của Tây Nhung Quốc, vẫn chưa bao giờ có bất kỳ kẻ nào dám uy hiếp hắn, phụ nhân này là người đầu tiên.
Nếu không phải phụ nhân này còn có giá trị lợi dụng, hắn đã muốn dùng một đao chém chết ngay bây giờ.
Nhìn thấy sát ý trong mắt Vương Tây Nhung, Thái Bình công chúa không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, nam nhân này đối xử với nữ nhi của chính mình còn bạc tình như vậy, huống chi chỉ là một phụ nhân không có quan hệ huyết thống.
Cũng may Tuệ Phu nhân có tài năng và năng lực tuyệt vời.... tạm thời không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Nàng ấy bước lên trước một bước, mở miệng nói:
"Vương phí nhiều tâm tư như vậy mới có thể bắt được Tuệ Phu nhân đến Tây Nhung quốc, nếu Tuệ Phu nhân chết rồi, thí nghiệm giống lúa sẽ bị buộc phải dừng lại, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?"
"Vương hậu, lời này của ngươi có ý gì?"
Lệ Phu nhân hoảng sợ la lên:
"Chẳng lẽ ngươi muốn bảo Vương xử lý ta vì một nông phụ sao?"
"Ngươi xâm nhập chỗ ở của Tuệ Phu nhân, giết chết nhi tử của Tuệ Phu nhân, quả thật nên xử lý cẩn thận."
Sắc mặt Vương Tây Nhung âm u lạnh lẽo:
"Người đâu, đưa thị vệ thân cận của Lệ Phu nhân đến đây, để Tuệ Phu nhân tự mình xử tử. Ngoài ra, Lệ Phu nhân vô nhân vô đức, thiếu chút nữa đã hủy hoại cơ nghiệp trăm năm của Tây Nhung ta, bãi bỏ phong hào Phu nhân, biếm vào lãnh cung."
Bạn cần đăng nhập để bình luận