Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1331: Đầu óc có chút không bình thường (1)

Sau khi thôn Đại Hà đổi thành trấn Đại Hà, thôn dân cũng trở thành dân thành thị.
Tuy rằng thân phận của bọn hắn thay đổi, nhưng máu thịt khắc sâu bên trong vẫn là người nhà nông, đó chính là ưa thích trò chuyện tán gẫu việc nhà.
Cho dù Trình Loan Loan đã vô số lần nhắc nhở rằng họa từ miệng mà ra, nhưng bọn hắn có đôi khi vẫn không nhịn được.
Năm sáu phụ nhân vây quanh một chỗ, hưng trí bừng bừng nghị luận chuyện Tần vương sợ sâu róm, trên mặt đều là vẻ khinh bỉ.
"Đại nam nhân thế mà lại sợ sâu!"
"Ha ha ha ha, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người có lá gan nhỏ như vậy đấy."
Đúng lúc này ! "Có buồn cười như vậy sao?"
Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, thanh âm vừa lạnh vừa trầm, phảng phất mang theo sát khí.
Chúng phụ nhân quay đầu lại, nhìn thấy người mà các nàng vừa mới nghị luận đang đứng ở phía sau, lập tức sợ tới mức giật mình, đầu gối mềm nhũn liền quỳ xuống.
"Bái, bái kiến Vương gia!"
"A, các ngươi còn biết bản vương là Vương gia nữa à?"
Giọng nói Tần vương tràn ngập mỉa mai:
"Người dám nghị luận sau lưng về hoàng thất, phải bị tội gì?"
"Sai rồi, chúng ta biết sai rồi..."
Chúng phụ nhân bị dọa tới mức nơm nớp lo sợ:
"Cầu Vương gia tha mạng, chúng ta sau này cũng không dám nữa..."
Các nàng thật sự hối hận muốn chết, cái miệng rách này sao lại nhịn không được như vậy chứ, chẳng lẽ không thể chờ Vương gia này sau khi rời khỏi trấn Đại Hà rồi lại nghị luận được sao?
Nương Đại Sơn nói rất đúng, họa từ miệng mà ra, nếu quản không tốt cái miệng này, về sau còn không biết gây ra bao nhiêu tai họa nữa.
Con người chính là như vậy, người khác dặn dò một ngàn lần một vạn lần cũng chưa chắc có thể nhớ kỹ, nhưng chỉ cần mình trải qua một lần, sẽ đem giáo huấn này khắc thật sâu ở trong đầu.
Năm sáu phụ nhân phủ phục nằm sấp dưới chân, một đám run rẩy, vẻ mặt tức giận của Tần vương lúc này mới tiêu tán một chút.
Hắn lạnh lùng nói:
"Nếu đã biết sai rồi, vậy thì cho các ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội."
Chúng phụ nhân mừng rỡ ngẩng đầu, đột nhiên cảm thấy Vương gia này cũng không đáng ghét như vậy.
Tần vương mở quạt giấy ra, chậm rãi suy tư.
Đám phụ nhân kia lập tức cảm thấy, Tần vương đúng là không đáng ghét như vậy, nhưng hình như đầu óc có chút không bình thường, mùa đông như thế này, thế mà lại quạt quạt...
"Trả lời ta mấy câu hỏi, bổn vương liền thứ tội cho các ngươi."
Tần vương nhếch khóe môi:
"Chuyện của Tuệ Cung nhân, chắc là các ngươi biết không ít nhỉ?"
Mấy phụ nhân nhất thời hai mặt nhìn nhau.
Tần vương này thế mà lại hỏi thăm chuyện của nương Đại Sơn, đây là muốn làm cái gì?
Đúng rồi, hình như nghe nói Tần vương đến nay còn chưa thành hôn, bên người ngay cả một bà nương hầu hạ cũng không có, sẽ không phải là coi trọng nương Đại Sơn đấy chứ...
Nương Đại Sơn là thần tài trong thôn bọn họ, là định hải thần châm trong lòng bọn họ, tuyệt đối không thể bị người ta nhớ thương được.
Một phụ nhân thăm dò hỏi:
"Vương gia muốn biết chuyện của Tuệ Cung nhân ở phương diện nào ạ?"
"Khụ!"
Tần vương hắng giọng, quạt dao động càng mãnh liệt hơn:
"Nói về người đàn ông trước kia của nàng đi."
Chúng phụ nhân liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được quả nhiên ý tứ là như thế.
"Cha Đại Sơn đã chết nhiều năm như vậy, nhưng nương Đại Sơn mỗi ngày còn nhớ thương, lúc trước còn nói, phải vì cha Đại Sơn mà thủ tiết cả đời nữa."
"Đúng vậy, nương Đại Sơn tuy rằng đã có tôn tử, nhưng thoạt nhìn còn rất trẻ, tái giá cũng không phải không được, nhưng nàng lại cứ nhất định phải thủ tiết cho Triệu Hữu Kim."
"Lúc Triệu Hữu Kim còn sống đối xử với nương Đại Sơn rất tốt, nương Đại Sơn nhớ thương cũng không có gì là lạ cả."
"Năm đó huyện lệnh đại nhân chúng ta đến cầu thân, nương Đại Sơn lúc đó còn chưa phải là Tuệ Cung nhân đâu, nhưng cũng dám trực tiếp cự tuyệt lời cầu thân của huyện lệnh đại nhân nữa."
Tần vương khịt mũi coi thường:
"Chỉ là thất phẩm huyện lệnh mà thôi, Tuệ Cung nhân đương nhiên là chướng mắt."
Hắn nói như vậy, đám phụ nhân ở đây cũng không phục.
"Thất phẩm huyện lệnh thì sao chứ, hắn là quan phụ mẫu của trấn Đại Hà chúng ta, là thần minh trong lòng bách tính chúng ta."
"Huyện lệnh đại nhân tuy rằng cũng đã gần bốn mươi tuổi, nhưng bộ dạng tuấn tú, mũi ra mũi, mắt ra mắt, tuyệt đối xứng với nương Đại Sơn."
"Đáng tiếc nương Đại Sơn vẫn nhớ thương Triệu Hữu Kim, bằng không thì gả cho huyện lệnh đại nhân làm huyện lệnh phu nhân không phải cũng rất tốt sao."
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa..."
Đám phụ nhân này nhìn thấy sắc mặt Tần vương dần dần tối sầm, không dám nói thêm gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận