Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1226: Trình lão đại làm chuyện ngu xuẩn (2)

Hắn nhéo nhéo ấn đường, tiếp tục nói, "Trình huynh cũng không rõ vì sao cha hắn lại như vậy, rõ ràng là Trình thúc làm sai nhưng lại kêu gào đòi bỏ Trình thẩm. Cuối cùng là Trình huynh lên tiếng kêu Trình thúc về thôn Trình gia, chỉ là dọc đường Trình thúc luôn muốn lén quay lại kinh thành, nếu cứ để vậy đưa về Trình gia thì con sợ sẽ nháo ra chuyện xấu."
Trình Loan Loan thật sự choáng váng.
Nàng vẫn luôn cho rằng Trình đại tẩu sẽ là người gây chuyện, không nghĩ tới người chọc ra lỗ thủng lại là Trình lão đại.
Cũng may Chiêu nhi nhanh chóng đưa thứ ngu xuẩn này về thôn, nếu cứ để ở kinh thành thì sớm muộn cũng gây ra chuyện.
Nàng mở miệng nói:
"Trình Giáp, ngươi đưa Trình lão đại vào đây."
Trình Giáp cất bước ra ngoài, lát sau đã khiêng Trình lão đại đang hôn mê đi vào, theo lời của Trình Loan Loan xách ra một xô nước dội lên người Trình lão đại.
"Mưa, trời mưa!"
Trình lão đại như một con cá chép nhảy dựng trên đất.
Khi nhìn thấy Trình Loan Loan thì hắn mới biết mình đã về thôn, dựa vào một mình hắn mà lại muốn trở về kinh thành thì rất khó.
Sắc mặt của hắn đen xuống, cắn chặt quai hàm.
"Sao, còn chưa tỉnh à?"
Trình Loan Loan cười lạnh:
"Trình Giáp, thêm một xô nước nữa."
Trình lão đại vội vàng lui về phía sau:
"Nói chuyện thì cứ nói chuyện, đừng động thủ!"
"Sau khi Chiêu nhi thăng quan thì người Trình gia các ngươi rời đi nhiều như vậy, chỉ có một mình ngươi bị đưa về thôn, ngươi hiểu chuyện này nghĩa là sao không?"
Trình Loan Loan câu môi:
"Nghĩa là ngươi bị Chiêu nhi từ bỏ. Nếu ta là Chiêu nhi thì cũng sẽ không cho phép chính mình có một người cha mất mặt như vậy, không cần ngươi hỗ trợ cho hắn trên con đường làm quan nhưng cũng thể kéo chân hắn như vậy chứ."
Sắc mặt của Trình lão đại rất khó coi:
"Chuyện của Trình gia ta không tới phiên ngươi quản!"
Hắn xoay người muốn đi ra ngoài thì lại bị Trình Giáp chặn đường.
"Chuyện Trình gia ta cũng không muốn quản, nhưng không có cách nào khác, ai kêu bây giờ ta đang ở chung một con thuyền với Chiêu nhi, lỡ như ngươi bị người ta tính kế thì mất nhiều hơn được."
Trình Loan Loan cười cười:
"Hai năm trước, nhà ta không có gì ăn nên đến Trình gia mượn nợ, lại bị ngươi đập vỡ đầu, thiếu chút nữa đã đi gặp diêm vương. Ngươi nói nếu lúc này ta lỡ tay đập đầu ngươi một cái, ngươi chết rồi thì không phải Trình gia sẽ bớt một mối họa sao?"
Trình lão đại trừng mắt:
"Ngươi dám?!"
"Sao ta lại không dám?"
Ý cười trên mặt Trình Loan Loan càng sâu, "Đây là địa bàn của ta, trong ngoài đều là người của ta, có chết một người thì cũng không có vấn đề gì. Ta moi tim móc phổi đối đãi Trình gia mọi người đều nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không có người nghi ngờ ta giết ngươi, chúng ta thử một lần không?"
Nàng vừa chuyển ánh mắt thì Trình Giáp lập tức rút bội kiếm bên hông ra.
Trình lão đại sợ tới mức mềm chân:
"Loan Loan, ta là thân ca ca của ngươi, ngươi đừng làm chuyện như vậy, chúng ta từ từ nói, đừng động thủ, ta nghe theo ngươi, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó được không?"
"Nếu ngươi còn dám chạy tới kinh thành thì ta sẽ cho người đuổi theo khiến ngươi chết ở dọc đường."
Ánh mắt Trình Loan Loan âm trầm, "Còn nữa, nếu ngươi muốn quay về thôn Trình gia vẫn còn được mọi người tôn trọng thì cứ thành thật mà làm ruộng giống trước kia, nếu không ta sẽ nói cho mọi người biết chuyện xấu xa của ngươi ở kinh thành, xem ngươi làm sao lấy thân phận cha Thám hoa mà ra vẻ."
Trình lão đại không dám thốt ra một lời nào.
Hắn sợ chết, cũng sợ bị tộc nhân Trình gia phun nước miếng... Trình Loan Loan nhìn Triệu Đại Sơn đang canh cửa:
"Đưa đại cữu của con về, chuyện Chiêu nhi nhờ ta làm thì con cứ làm cho tốt..."
Cho người Trình gia bạc đọc sách, cho lão tú tài bạc dưỡng lão, tặng lễ vật cho người trong thôn... Vốn dĩ nàng đang chuẩn bị đích thân đi một chuyến, nhưng nhìn thấy tên cặn bã Trình lão đại thì tức no bụng, lười đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận