Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 227: Cơ hội của Trình Chiêu (1)

Động tĩnh ở trong sân đánh thức Đại Hắc.
Đại Hắc vẫy đuôi cùng Tiểu Hắc chạy ra ngoài, sau đó lại nhanh chóng chạy về, bới đất một lúc rồi lôi ra một miếng thịt thỏ bẩn thỉu.
Trình Loan Loan trầm tư.
Hình như đây là miếng thịt mà Tứ Đản làm rơi xuống đất lúc ăn tối, còn chuẩn bị nhặt lên rửa sạch rồi ăn, kết quả là vừa khom lưng cúi xuống đã không thấy đâu nữa, thì ra là bị Đại Hắc tha đi.
Tiểu tử Đại Hắc này nhịn cũng giỏi đấy, thịt mà có thể giấu đi không ăn. Lúc này lại còn hào phóng lấy ra chạy ra ngoài, đưa tới cho con sói cái.
Con sói cái kia vừa nhìn thấy Đại Hắc, thân thể liền phủ phục xuống chuẩn bị công kích, bị Tiểu Hắc ngăn lại, mấy con sói gầm gừ ư ử không dứt, không biết đang trao đổi cái gì.
Đợi thêm một lát nữa, Đại Hắc liền thành công trà trộn vào trong bầy sói, sói cái còn dùng đầu lưỡi tắm rửa cho Đại Hắc.
Miếng thịt kia bị con sói cái nuốt chửng, sau đó nó ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Trình Loan Loan.
Ánh mắt này, Trình Loan Loan hiểu quá rõ, lúc Tứ Đản đói đến phát điên chính là dùng loại ánh mắt này nhìn nàng.
Được rồi, thịt thỏ trong nhà vốn là do mấy con sói này đưa tới, trả lại cho chúng nó cũng không phải không được.
Trình Loan Loan đem hai con thỏ treo dưới mái hiên lấy xuống ném ra ngoài, mấy con sói ngửi ngửi, vẻ mặt ghét bỏ đá sang một bên, tiếp tục nhìn chằm chằm nàng.
Đại Hắc vọt vào, cắn làn váy Loan Loan kéo nàng vào trong bếp.
Nàng xem như hiểu rõ rồi, mấy con sói này là muốn ăn thức ăn nấu chín.
Trong bếp vẫn còn nửa con gà, là giữ lại cho Ngô Tuệ Nương ngày mai uống.
Tuy nhiên con gà này cũng là do sói hoang đưa tới, đám sói này muốn ăn, nàng còn có thể cự tuyệt được sao?
Trình Loan Loan đau lòng đem nửa con gà vớt ra, ném ra khỏi tường rào. Con sói cái dùng chân trước đè gà lại, cắn ra một miếng thịt đặt ở trước mặt Tiểu Hắc, lại cắn một miếng đưa cho Đại Hắc, sau đó bốn con sói mỗi con một miếng đem gà nuốt hết vào trong bụng.
Bốn con sói hoang vẫn còn chảy nước miếng ròng ròng, rõ ràng là không ăn đủ.
Trình Loan Loan cười ha ha:
“Hết rồi, không còn miếng thịt nào nữa.”
Bốn con sói lại liếm liếm trên người hai tiểu tử rồi mới lưu luyến rời đi.
Hai tiểu tử quay trở vào trong sân, cũng kéo hai con thỏ khô vào, vây quanh Trình Loan Loan không ngừng làm nũng.
Nàng hơi nhức đầu ôm Tiểu Hắc lên:
“Lần sau nhớ nói với nương mi một tiếng, sau này đừng có đêm hôm khuya khoắt tới đây dọa người như vậy nữa, ta cũng sắp đau tim luôn rồi.”
“Ô ô ô...”
Tiểu Hắc liếm ngón tay của nàng, đầu cọ cọ trong lòng bàn tay nàng.
Sáng hôm sau rời giường, lúc Trình Loan Loan vẫn còn nằm trên giường, giọng nói Triệu Đại Sơn ở trong sân vang lên:
“Nương, trước cổng nhà ta có rất nhiều gà rừng, khoảng bảy tám con gà rừng, hẳn là đám sói kia lại đưa tới...”
Trình Loan Loan từ trên giường ngồi bật dậy, đi đến cổng nhà, bảy tám con gà rừng bị cắn rách cổng họng, máu me đầm đìa.
Nàng nhức đầu đè huyệt thái dương lại, tại sao nàng lại có cảm giác, bảy tám con gà rừng này là mấy con sói hoang đang tự chuẩn bị đồ ăn khuya cho chúng nó đây?
Nàng có linh cảm rằng tối nay bốn con sói hoang sẽ lại đến.
Còn biết làm sao được nữa, trước tiên phải hầm canh gà thôi. Bốn con sói hoang mỗi con một con gà, một con cho Tuệ Nương, còn có thể giữ lại ba con treo dưới mái hiên nữa.
Sân nhà lại bắt đầu bận rộn.
Buổi sáng Triệu Nhị Cẩu cùng Triệu Tam Ngưu đi giao hàng, Triệu Đại Sơn xuống ruộng nhổ cỏ bón phân, Triệu Tứ Đản lên núi đào rau dại cho gà vịt ăn, chuyện trong nhà đều do Trình Loan Loan cùng Ngô Tuệ Nương một tay làm hết.
Trình Loan Loan dọn dẹp khử trùng chuồng gà chuồng vịt xong, sau đó đi đến nhà lý chính.
Người lớn trong nhà lý chính đều đã đi xuống ruộng, vịt trong sân kêu quàng quạc, bạn già lý chính đang băm rau dại, băm nhỏ cho vịt con ăn.
Nhìn thấy Trình Loan Loan bước vào, bạn già lý chính mặt mày hớn hở:
“Nương Đại Sơn đấy à, ngươi sao lại tới đây?”
Trình Loan Loan cười nói:
“Cháu đến tìm lý chính thúc có chút việc, lý chính thúc có ở nhà không ạ?”
“Lý chính thúc ngươi từ sáng sớm đã được người của Lý Gia Câu mời qua đó rồi.”
Bạn già lý chính cười ha hả nói:
“Không biết tại sao chuyện thôn chúng ta diệt châu chấu lại truyền đến bên chỗ Lý Gia Câu. Bên Lý Gia Câu nghe nói trong ruộng lúa của chúng ta không có châu chấu, liền muốn tìm lý chính thúc của ngươi hỏi xem có biện pháp gì. Mà lý chính thúc của ngươi cũng là người nhiệt tình, cầm theo hoa ngũ sắc qua bên đó rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận