Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 249: Niềm tự hào của Trình gia (1)

Thôn Trình gia cử tới hơn mười người.
Tộc trưởng Trình gia đứng ở vị trí đầu tiên, một đầu tóc bạc phơ cùng với bộ râu dài.
“Lục thúc công.”
Trình Chiêu hơi khom người, chắp tay hành lễ.
Tộc trưởng Trình gia dù sao cũng là người đứng đầu gia tộc, không phải dạng người hay gây sự vô cớ như Trình lão thái thái, ông đưa tay vuốt nhẹ chòm râu, ánh mắt trở nên nghiêm túc:
“Chiêu nhi, cháu từ nhỏ tư chất thông minh, ba tuổi đã được lão phu tử nhìn trúng, mang theo bên mình dạy dỗ. Cháu đọc sách nhiều năm như vậy, học phí đều là do toàn bộ Trình gia dốc toàn lực, cháu chính là niềm tự hào của thôn Trình gia, cũng là hy vọng của bọn ta, chuyện đọc sách, không phải cháu nói không đọc liền không đọc.”
Những lời này thốt ra một cách lạnh lùng, sắc bén, khiến Trình Chiêu không biết phải đáp lại như thế nào.
Vì cho hắn đọc sách, cả Trình gia đúng là đã xuất toàn lực, hắn còn nhớ rõ rất nhiều năm trước, lão phu tử đề nghị đưa hắn lên trấn trên đọc sách, khi đó học phí một tháng là một lượng bạc trắng. Nãi nãi nhà hắn khi ấy không lấy đâu ra được nhiều bạc như vậy, cũng nhờ tộc trưởng đến mỗi nhà trong thôn gom góp, mỗi hộ mấy văn tiền, trên người hắn chính là đang gánh lấy kỳ vọng của toàn bộ thôn dân thôn Trình gia.
Là hắn đã phụ sự giúp đỡ của tộc trưởng, cũng phụ sự kỳ vọng của cả thôn. Cũng may hắn vẫn còn trẻ, ân tình ngày đó có thể từ từ báo đáp.
Trình Loan Loan bước ra, lạnh nhạt mở miệng:
“Trình tộc trưởng có thể ở đây nói những lời này, hẳn là đã cùng với nhi tử của huyện lệnh đại nhân trấn Phượng Hoàng và em vợ của phú thương trấn Bạch Vân giảng hòa?”
Trình tộc trưởng nghệch mặt ra, chuyện Chiêu nhi đọc sách cùng với nhi tử của huyện lệnh trấn Phượng Hoàng và em vợ của phú thương trấn Bạch Vân thì có liên hệ gì với nhau?
Trình lão thái thái đương nhiên không nói tôn tử nhà bà ta bị gạch tên khỏi thư viện là do gian lận trong lúc thi cử, chỉ nói thư viện Nam Phủ không chấp nhận tôn tử bảo bối nhà bà ta, hy vọng tộc trưởng có thể ra mặt giúp Trình Chiêu tìm được một nơi để tiếp tục đọc sách.
Trình gia tộc trưởng cũng là người đầy bụng thi thư, chẳng qua là không thi đỗ tú tài, coi như cũng có nhân mạch ở trấn trên, cũng quen biết một vài người ở trấn Phượng Hoàng nên tính toán mang Trình Chiêu sang thư viện của trấn Phượng Hoàng đọc sách, tuy không bằng thư viện Nam Phủ nhưng mấy cách mấy năm cũng dạy dỗ ra vài vị tú tài.
“Lục thúc công, cháu bị thư viện khai trừ. Nguyên nhân là do nhi tử của huyện lệnh trấn Phượng Hoàng, cùng em vợ của phú thương trấn Bạch Vân cấu kết hãm hại. Những thư viện lân cận trấn trên đều bị bọn họ uy hiếp không cho cháu vào đó đọc sách.”
Trình Chiêu cười giễu:
“Trong giới những người đọc sách, thanh danh của cháu đã hoàn toàn bị hủy hoại, sẽ không có đồng sinh nào nguyện ý bảo lãnh cho cháu, trừ khi cháu quen biết được lẫm sinh, nhưng chuyện này làm sao có thể.”
Lẫm sinh là học trò ở các trường công lập, ngoài lương thực được triều đình cấp phát, còn có thể lãnh được một phần trợ cấp, bọn họ ngoài việc chuẩn bị cho khoa thi, còn phải ký tên bảo lãnh cho các đồng sinh.
Những người này thường thấy bản thân mình cao cao tại thượng, hắn chưa từng cùng các lẫm sinh giao kết qua, cũng tự biết được rằng bọn họ nghe qua những lời đồn đại về hắn cũng nhất quyết không đứng ra bảo lãnh.
Không có người bảo lãnh thì sẽ không thể tham gia khoa cử.
Trình tộc trưởng cả người trì độn.
Ông còn tưởng rằng đó là mâu thuẫn giữa đồng học với nhau, nháo tới chỗ sơn trưởng, Chiêu nhi không chịu cúi đầu nên mới bị khai trừ.
Làm thế nào lại dính tới nhi tử huyện lệnh?
Cùng là huyện lệnh với nhau, đều là quan hệ quan với quan cấu kết, đắc tội một người liền tương đương với đắc tội toàn bộ huyện lệnh ở các khu vực lân cận.
Nhi tử huyện lệnh lên tiếng, cho dù có quan hệ tốt với lẫm sinh đi nữa thì cũng không ai dám đứng ra bảo lãnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận