Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 173: Triệu Nhị Cẩu trở lại 1

Triệu Phú Quý cả người nóng ran.
Gã tuy rằng hôn mê nhưng ý thức vẫn còn, gã vẫn biết xung quanh mình xảy ra những gì.
Gã khẽ mở mắt, nhìn thấy nương tử nhà mình liền thều thào:
“Nếu lần này Triệu Hữu Kim buông tha cho ta, về sau, về sau ta nhất định cùng nàng chung sống thật tốt.”
Phú Quý thẩm khẽ mím môi, hướng ra ngoài vòng cây nói:
“Triệu Phú Quý phát sốt rồi. Nương, ngài đến chỗ Trịnh lang trung lấy một thang thuốc hạ sốt, sắc thuốc xong rồi mang lại đây.”
Nương của Triệu Phú Quý vội vàng đi ngay.
Thôn dân vây quanh cây hòe dần dần tản đi, mỗi người trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.
Mặt trời vừa lên cao, phía cửa thôn có một chiếc xe ngựa vừa mới dừng lại.
“Là lý chính đã trở lại!”
“Lý chính, Triệu An Giang, Vương Vĩnh Thành, Triệu Hữu Quý , Triệu Nhị Cẩu đều đã trở lại!”
“Ôi trời ạ, mấy người họ đều mặc y phục mới, huyện lệnh đại nhân cũng thật là hào phóng.”
“Y phục mới thì tính là gì, lúc trước không phải đã nói một ngày được 100 văn tiền sao, lần này đi suốt 5 ngày, vị chi là tới 500 văn tiền.”
“Đậu xanh, 500 văn tính ra là nửa lượng bạc, đủ để cưới tức phụ rồi.”
Thôn dân bỏ hết công việc của mình, tất cả đều vây quanh lại một chỗ.
Bên ngoài xe ngựa có gã sai vặt của huyện nha phụ trách đánh xe. Trong xe ngựa chính là năm người đã cùng đi với huyện lệnh đại nhân vào năm ngày trước.
Năm ngày trước lúc rời đi chính là bộ dáng y phục rách nát, năm ngày sau trở về tất cả đều đã mặc y phục mới. Tuy rằng mỗi người đều gầy đi, lộ vẻ phong trần mệt mỏi nhưng từ trong ánh mắt vẫn có thể nhìn thấy được sự vui sướng và kích động.
Lý chính là người đầu tiên xuống xe, liền lớn tiếng nói:
“Đều đến chỗ cây hòe tập hợp đi, ta có chuyện cần nói.”
Mấy lần tụ họp gần nhất trong thôn đều là để tuyên bố chuyện tốt, lần này thấy lý chính hăng hái và phấn khích như vậy, khẳng định đây lại là một chuyện tốt nào đó, toàn bộ thôn dân đều cảm thấy kích động.
Bạn già lý chính bước tới, khẽ nói:
“Trong mấy ngày ông rời đi, trong thôn xảy ra một số việc không hay, để ta từ từ thuật lại cho ông.”
Chuyện được nói tới tất nhiên là chuyện của Triệu Phú Quý.
“Đúng là thứ không biết xấu hổ!”
Lý chính tức giận nói:
“Nếu không phải gã mang họ Triệu thì ta đã sớm đuổi gã ra khỏi thôn Đại Hà! Làm ra những việc như vậy thật là làm mất mặt Triệu gia. Lần này cho dù gã ta nhặt được cái mạng về thì gia phả Triệu gia cũng không thể đề tên một kẻ như vậy!”
Lý chính đã là thôn trưởng, đồng thời cũng là tộc trưởng của Triệu gia nên uy tín của ông trong thôn vô cùng cao.
Sau khi bạn già lý chính nói xong chuyện này, thôn dân liền chậm rãi tụ họp quanh gốc cây hòe.
Một bên là thôn dân đang tụ tập, một bên là Triệu Phú Quý đang nằm trên đất, Phú Quý thẩm tự tay đút thuốc cho gã.
Lý chính còn chẳng buồn nhìn gã một lần, đứng trên một tảng đá, hướng về phía thôn dân và nói:
“Lần này bọn ta tham dự vào việc tìm kiếm nguồn nước, tổng cộng đã tìm được mười hai chỗ có mạch nước, có thể trợ giúp cho ba mươi thôn trong việc dẫn nước tưới tiêu, cứu vớt hàng ngàn cánh đồng, xem như đã lập được đại công, huyện lệnh đại nhân đã thưởng cho thôn ta 50 lượng bạc trắng.”
Nếu dựa theo cách tính trước kia, mười hai nguồn nước thì sẽ thu được tổng cộng ba mươi sáu lượng bạc trắng, cơ mà bọn họ chịu cực chịu khổ, không một câu oán hận, lo cho nỗi lo của huyện lệnh đại nhân, nghĩ cho suy nghĩ của huyện lệnh nhân nên tiền thưởng đã lên tới năm mươi lượng bạc.
Cả thôn trở nên rối rít ồ lên.
“Năm mươi lượng bạc!”
“Ta đã sống năm, sáu mươi năm mà còn chưa thấy qua nhiều bạc như vậy.”
“Lý chính phát tài rồi, sắp trở thành đại tài chủ của thôn chúng ta rồi.”
Lý chính nhẹ nhàng cất giọng:
“Không, bạc này không phải của ta, bạc này là của toàn thể thôn Đại Hà.”
Ánh mắt lý chính nhìn thoáng qua đám người và dừng lại trên khuôn mặt của Trình Loan Loan.
Nếu tính kỹ, số bạc này hẳn nên thuộc về gia đình của Đại Sơn, nhưng nương Đại Sơn lại đề nghị dùng số bạc này để làm vốn bắt đầu thiết lập đội tuần tra.
Nghĩ kĩ lại thì cũng có thể hiểu được nguyên nhân vì sao nương Đại Sơn lại làm như vậy. Cô nhi quả phụ sống tách biệt ở đầu thôn, nếu chẳng may bị kẻ gian theo dõi, mất mát tài sản chỉ là thứ yếu, chỉ sợ nguy hiểm tới tính mạng, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp.
Như nói đến việc của Triệu Phú Quý, nếu đội tuần tra không tổ chức lỏng lẻo như vậy, gã ta làm gì có cơ hội để làm chuyện xấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận