Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1445: Ta muốn ra chiến trường (1)

Trịnh Vọng Phong cưới đích nữ của một quan viên tứ phẩm của Hạ gia, đối với một tiểu quan thất phẩm như hắn mà nói, hoàn toàn có thể coi là trèo cao.
Chỉ là sau khi thê tử hắn mang thai, hắn đã được thăng lên một cấp, hiện tại là Lễ bộ tòng lục phẩm chủ sự, có Hạ gia chiếu cố, tiền đồ thuận buồm xuôi gió.
"Dựa vào nhạc phụ mới thăng quan nhanh như vậy, kỳ thật căn bản là không có bản lĩnh gì, so ra còn kém Chiêu Nhi nhà chúng ta."
Trình đại tẩu ghen tị nói, "Hạ gia này đúng là mắt mù, lại tìm người như vậy làm nữ tế, nếu biết Trịnh Vọng Phong ở huyện Phượng Hoàng đã sớm cưới một đống tiểu thiếp, đã sớm có một nhi tử, không biết có trở mặt hay không..."
"Ngươi yên lặng đi!"
Trình lão thái thái trừng mắt nhìn nàng ta, "Chuyện nhà người ta liên quan gì đến ngươi, ngươi cứ lải nhải mãi, Hạ gia trở mặt đối với ngươi có lợi hay không?"
Trình đại tẩu bĩu môi.
Nàng ta chính là bất mãn với Trịnh Vọng Phong là một sĩ tử xếp ở cuối bảng, so với Chiêu Nhi thì thăng quan còn nhanh hơn, Chiêu Nhi nhà nàng ta chính là thám hoa lang năm đó.
Nhưng hôm nay Trịnh Vọng Phong bám vào Hạ gia, nếu nàng ta ở sau lưng đem những chuyện vụn vặt của Trịnh Vọng Phong nói ra, đắc tội Hạ gia, nhất định sẽ rước lấy phiền toái cho Chiêu nhi.
Nàng ta nhịn một chút, không nhắc đến chuyện Trịnh gia nữa.
Lễ Chu tuế rất nhanh kết thúc, tân khách từng người đến cáo từ trở về.
Trình Loan Loan nói với Trình Chiêu vài câu, sau đó mang theo hai nhi tử rời đi.
Hai ba năm qua, nàng cùng Tam Ngưu ở cạnh thì ít mà xa cách thì nhiều, thời gian mẫu tử hai người ở cùng một chỗ thật sự là quá ít, xung quanh cũng không có chuyện gì, vì vậy nàng ngồi xe ngựa đưa Tam Ngưu về quân doanh.
Trong xe ngựa, Triệu Tam Ngưu và Trình Loan Loan tán gẫu việc nhà:
"Trong quân lễ mừng năm mới thực hiện nghỉ phép luân phiên, con nghỉ trước tết, từ hai mươi tháng chạp đến trước giao thừa một ngày, ngày đầu tiên năm mới sẽ phải đến nơi trú quân trực..."
"Mấy năm nay con vất vả rồi."
Trình Loan Loan vỗ vỗ bả vai hắn, "Con ở trong quân lâu như vậy, ta cũng chưa từng trò chuyện với con, con làm việc mình thích lâu như vậy, có cảm ngộ gì khác không?"
Triệu Tam Ngưu suy nghĩ một hồi mở miệng nói:
"Trước kia lúc ở thôn Đại Hà, con luôn cảm thấy mình học võ rất lợi hại, đến khi vào trong quân mới biết được nhân ngoại hữu nhân, con cũng lấy tiêu chuẩn nghiêm khắc hơn yêu cầu chính mình cố gắng học tập võ thuật. Chỉ là hiện tại con thân là Thiên phu trưởng của trú quân Kinh Thành cho nên chỉ có thể ở lại Kinh Thành, thật ra, con muốn đi biên cương, Tây cương hoặc là Bắc cương đều được..."
Hắn thở dài một tiếng, trên mặt tràn đầy tiếc nuối.
Tim Trình Loan Loan lập tức đập thình thịch:
"Con muốn ra tiền tuyến đánh trận sao?"
"Triều Đại Vũ nhìn qua có vẻ quốc thái dân an, trên thực tế biên cương thường xuyên sẽ phát sinh một ít chiến tranh nhỏ, một ít tiểu quốc luôn thích khiêu khích quốc uy triều Đại Vũ, nhiều lần gây sự."
Triệu Tam Ngưu nắm chặt tay, "Nếu con ở biên cương, vừa vặn có thể lấy những kẻ thối đó luyện tay một chút!"
Trình Loan Loan chậm rãi mở miệng:
"Còn nhớ cha con chết như thế nào không?"
Tâm tình Triệu Tam Ngưu trong nháy mắt trùng xuống:
"Nhớ rõ, chết ở trên chiến trường, chết ở trên tay những kẻ mọi rợn... Con biết nương không hy vọng con ra chiến trường, nhưng nương có thể vì triều Đại Vũ làm nhiều chuyện như vậy, làm nhi tử của Tuệ Thục nhân con cũng muốn vì nước vì dân làm chút gì đó. Con đầu óc không tốt, cũng không biết đọc sách, làm ruộng cũng không được, chỉ biết một ít đánh đấm, chỉ có ở trên chiến trường, con mới có chỗ thể hiện..."
Hắn đã nói như vậy, Trình Loan Loan còn có thể nói gì nữa.
Binh sĩ không muốn làm tướng quân không phải binh sĩ tốt, chiến sĩ không muốn ra tiền tuyến đồng nghĩa với đào binh.
Nhi tử nàng ưu tú như vậy, nàng nên lấy đó làm vinh dự mới đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận