Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 266: Ngày mùa thu hoạch mệt muốn chết (2)

Thẩm huyện lệnh vẫy vẫy tay:
“Về sau không cần hành đại lễ như vậy, ta hôm nay tới là để đưa cho ngươi thư bảo lãnh.”
Hắn từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy.
Thật ra sang năm mới cần thư bảo lãnh này nhưng Thẩm huyện lệnh lại chuẩn bị trước, năm sau chỉ cần tìm người ký tên là được.
Trình Chiêu nâng tay nhận lấy:
“Huyện lệnh đại nhân, ân đức này Trình Chiêu xin khắc ghi trong lòng…”
“Thứ này vốn dĩ là thứ ngươi nên có.”
Thẩm huyện lệnh vỗ vỗ vai hắn:
“Sang năm tham gia khảo thí, trấn Bình An chúng ta có thể có một vị tú tài hay không đều phụ thuộc vào ngươi.”
Những huyện, trấn khác mỗi năm đều có thể có đến bảy, tám tú tài, nhưng trấn Bình An thật sự là quá nghèo, mỗi năm số lượng đồng sinh đều không được trăm người, cách mấy năm mới may mắn có được một vị tú tài, cử nhân thì thôi không bàn đến, ngược lại, trấn Hà Khẩu bên kia bởi vì có thư viện Nam Phủ, mỗi năm người đỗ tú tài có thể lên tới hai, ba mươi người, cũng thường xuyên có một người đỗ cử nhân, điều này khiến Thẩm huyện lệnh không khỏi hâm mộ.
Chỉ hy vọng Trình Chiêu có thể trở thành người đầu tiên đạt được thành tựu này, đàn áp khí thế của trấn Hà Khẩu.
Thẩm Chính có chút không phục:
“Cha, ngài nói như vậy là đặt con ở chỗ nào, học vấn của con cũng không tệ, chưa chắc không đỗ được tú tài.”
Thẩm huyện lệnh cười lạnh, cũng lười nói tiếp.
Nhi tử của huyện lệnh đại nhân là độc đinh, người xung quanh đương nhiên ca tụng hắn lên tận trời, được nịnh hót quen rồi, tiểu tử này cũng không biết năng lực của mình đang ở đâu.
Trình Chiêu làm người không sợ quyền thế, một bụng kinh luân, để đứa nhi tử này theo Trình Chiêu học hỏi nhiều một chút, nói không chừng còn có thể giúp hắn quay về con đường đúng đắn.
Lại nói, nhi tử nhà hắn từ nhỏ đã không còn nương, lão thái thái vẫn luôn đau lòng tôn tử nên từ nhỏ hài tử này đã sống trong nhung lụa, chưa từng phải chịu cực chịu khổ, cũng không biết được nỗi khổ ở nhân gian, không biết được đọc sách là việc xa xỉ như thế nào. Để tiểu tử này ở thôn Đại Hà trải nghiệm một thời gian, rèn giũa tâm tính, đối với cuộc sống về sau chỉ có lợi chứ không hại.
Thẩm huyện lệnh mở miệng nói:
“Nương của Nhị Cẩu - Triệu Trình thị đâu?”
Thẩm Chính kinh ngạc nói:
“Nhị Cẩu, đây là nhà Nhị Cẩu?”
Lần trước đào mương, hắn cùng Nhị Cẩu có ở chung mấy ngày, hai người cùng tuổi, hắn cũng rất thích Nhị Cẩu, muốn cùng Nhị Cẩu kết bạn. Có điều lần trước khi cha hắn đề xuất chuyện này, nương Nhị Cẩu lại không đồng ý.
Đang nói dở thì Trình Loan Loan đã tiến vào trong sân. Nàng đang chuẩn bị hành lễ thì đã bị Thẩm huyện lệnh ngăn lại.
“Triệu Trình thị, hôm nay ta tới đây là có một chuyện muốn nhờ ngươi.”
Thẩm huyện lệnh cũng không lấy cái danh quan phụ mẫu ra để lấn át, thái độ cũng hạ thấp:
“Hồ Châu có một phần ba diện tích không thể thu hoạch nên sắp tới có khả năng lưu dân sẽ bắt đầu chạy loạn, sẽ hình thành cục diện thổ phỉ hoành hành, e là ta sẽ bận rộn một thời gian.”
Trình Loan Loan hơi nhướng mày.
Lưu dân chạy loạn, thổ phỉ hoành hành? Mấy chuyện này thì có liên quan gì đến một thôn phụ chuyện gì cũng không thể giải quyết như nàng? Huyện lệnh đại nhân chắc là lẩm cẩm rồi nên mới đem chính sự tới hỏi một nông phụ như nàng, nàng làm sao mà biết nên làm cái gì… “Ta muốn cho nhi tử nhà ta tới thôn Đại Hà ở một thời gian.”
“Cái gì?”
Trình Loan Loan mở to hai mắt nhìn.
Nàng đã nói mà, huyện lệnh đại nhân làm sao sẽ mang chính sự tới hỏi nàng… Không đúng, nhi tử nhà huyện lệnh ở lại thôn Đại Hà làm gì? Mà muốn ở thì cứ ở, vì sao đặc biệt nói cho nàng?
“Cha, ngài nói cái gì?”
Thẩm Chính toàn thân khiếp đảm.
“Nơi này không phải chỗ cho con lên tiếng.”
Thẩm huyện lệnh hướng Trình Loan Loan chắp tay:
“Triệu Trình thị biết cách dạy con, làm Thẩm mỗ bội phục, nhi tử nhà ta bướng bỉnh bất kham, không bằng một đầu ngón tay của Nhị Cẩu…” Thẩm Chính không phục:
“Cha, con so với Nhị Cẩu kia thì tốt hơn nhiều, con…”
“Câm miệng!”
Thẩm huyện lệnh lạnh lùng liếc mắt, tiếp tục nói với Trình Loan Loan, “Thẩm mỗ biết yêu cầu này quá mức đường đột, nhưng Thẩm mỗ thật sự là không có cách nào khác, nhi tử không tốt, Triệu Trình thị cứ dạy dỗ, không cần cố kỵ thân phận nhi tử huyện lệnh của nó, nên mắng liền mắng, nên đánh liền đánh, nếu nó dám phản kháng, Triệu Trình thị cứ việc tới tìm ta.”
Trình Loan Loan trầm tư.
Nàng chưa từng sinh hài tử, cũng không biết nên dạy dỗ hài tử như thế nào, huyện lệnh đại nhân cớ sao lại cho là nàng biết cách dạy con?
Nhi tử huyện lệnh vừa nhìn qua thì đã thấy là loại thiếu đánh, đang ở độ tuổi thiếu niên phản nghịch chuyên gây chuyện, nàng thật không muốn đem mớ phiền toái này đến ở trong nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận