Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 281: Xã giao rất mệt mỏi (1)

Ở trong sân, Thẩm Chính đang cùng bảy tám người nói chuyện vui vẻ.
Trình Loan Loan bảo Ngô Tuệ Nương đi nhóm lửa nấu nước trước, nàng đi vào trong nhà tìm Trình Chiêu. Trình Chiêu đang ngồi trong nhà chính, đang giã gạo.
“Chiêu nhi, bên ngoài đều là đồng môn của con, con trốn ở chỗ này làm gì?”
Trình Loan Loan lấy lại cái chày gỗ trong tay hắn:
“Bọn họ vu hãm con, khiến cho con bị thư viện Nam Phủ khai trừ. Nếu đổi lại là ta, ta cũng không muốn nói nhiều thêm một câu với mấy người bọn họ. Nhưng trong bảy tám người này, có người là nhi tử của huyện lệnh trấn Phượng Hoàng, còn có nhi tử của phú thương, đều là đại nhân vật có tiền có thế ở mười dặm tám thôn này, cùng bọn họ giao hảo, không có chỗ xấu gì hết.”
Trình Chiêu mím chặt môi:
“Ý của nhị cô, là để cho con hạ thấp tư thái leo lên quyền quý sao?”
“Đương nhiên là không.”
Trình Loan Loan nói giọng nghiêm túc:
“Nếu có một ngày con bước vào quan trường. Lúc con vừa mới bước vào quan trường, đại khái chính là thất phẩm, những người bên cạnh đều là cấp trên của con. Nếu con không thích ai, cứ trốn tránh không gặp giống như hôm nay, con cảm thấy, con ở quan trường sẽ có ngày xuất đầu sao? Làm người, phải chân thật nhưng cũng không thể quá chân thật, phải học cách che giấu bản tâm, học cách hòa hợp với một số người mà mình không thích, đây cũng là một môn học vấn.”
Trình Chiêu dừng động tác trong tay lại, như có điều suy nghĩ gật gật đầu.
Hắn đứng lên:
“Nhị cô, để con đi nấu trà với ngài.”
Ngô Tuệ Nương đun nước, nước sôi rồi. Trình Loan Loan cho một ít thảo dược vào trong nồi. Đây là công thức chế trà thảo dược nàng mua ở thương thành, mấy ngày nay người trong nhà uống nước đều sẽ cho những thứ này vào, uống cái này sẽ không dễ bị say nắng cảm mạo.
Trình Chiêu lấy những chén sứ lúc trước dùng để bán thạch băng ra, rót đầy bảy tám chén trà thảo dược, đặt lên bếp rồi dùng lá cây to quạt cho nguội bớt. Chờ đến khi đã hơi nguội, hắn bưng ra đưa cho bảy tám thư sinh đang ngồi dưới bóng cây.
“Cảm tạ Trịnh huynh Thẩm huynh cùng các vị đồng môn hỗ trợ tuốt lúa, Trình Chiêu vô cùng cảm kích.”
Hắn chắp tay nói:
“Ngày mùa thu hoạch công việc quá bận rộn, chiêu đãi không chu đáo, chỉ kịp chuẩn bị một chén trà thảo dược, xin mọi người thông cảm.”
Tiền Huy căn bản là chướng mắt chén trà lạnh này, hắn chưa quên mục đích hôm nay tới đây, lạnh giọng mở miệng nói:
“Ngươi định khi nào thì quay về thư viện Nam Phủ?”
Trình Chiêu mở miệng nói:
“Trước đó ta đã nói rồi, tạm thời không quay về thư viện nữa.”
“Ngươi.”
Tiền Huy đứng phắt dậy.
Hắn đi theo Trịnh Vọng Phong cố ý tới tìm Trình Chiêu để xin lỗi, trước tiên đi tới thôn Trình gia một chuyến, tìm không thấy lại đi vòng sang thôn Đại Hà. Tới đây vừa xin lỗi vừa tặng lễ, lại ở chỗ này làm công việc nhà nông hơn một canh giờ. Hắn đã làm đến mức này rồi, Trình Chiêu này còn muốn thế nào nữa, chẳng lẽ bảo hắn quỳ xuống nhận sai sao?
Hắn thở phì phò chỉ vào mũi Trình Chiêu.
Nếu đặt ở trước kia, Trình Chiêu tất nhiên sẽ vung tay rời đi, hắn từ trước đến giờ đều không thèm để ý tới những tên nhị thế tổ này.
Nhưng hiện tại, hắn mím môi, chắp tay mở miệng:
“Tiền huynh chớ hiểu lầm, những chuyện trước kia ta đã quên hết từ lâu rồi. Lúc trước cho dù thư viện Nam Phủ không khai trừ ta thì đại khái ta cũng không có cách nào đi học được nữa. Trong nhà Trình Chiêu quá nghèo, trong khoảng thời gian này ta sẽ ở lại trong thôn dạy học, hy vọng có thể mau chóng gom góp đủ lộ phí, hy vọng sang năm có thể cùng chư vị đi Hồ Châu dự thi.”
Cảm xúc tức giận của Tiền Huy vừa mới sinh ra, lúc này cũng tiêu tán một ít.
Hắn biết nhà Trình Chiêu nghèo, không nghĩ tới nghèo đến mức như vậy, thậm chí ngay cả bạc để đi học cũng không lấy ra được...
“Tất cả mọi người đừng đứng, mau uống trà đi.”
Trình Loan Loan cười khanh khách đi ra:
“Tính tình Chiêu nhi tương đối nội liễm, lại không biết cách nói chuyện, vô hình trung có thể sẽ đắc tội các vị, mọi người ngàn vạn lần đừng so đo với cái tính không sửa nổi này của hắn.”
Trịnh Vọng Phong lễ phép nói:
“Triệu phu nhân khách khí rồi, chúng ta đều là đồng môn cả...”
“Ôi, ta cũng không phải là phu nhân gì đâu.”
Trình Loan Loan khoa trương cười rộ lên:
“Ta nhiều nhất cũng coi như là trưởng bối, các ngươi cứ gọi ta một tiếng đại thẩm giống như Thẩm Chính là được rồi. Hôm nay đại thẩm thực sự rất bận, trong nhà cũng không có gì ăn, bằng không hôm nay nhất định phải giữ các vị ở lại nhà ăn một bữa cơm đã.”
Trịnh Vọng Phong uống một ngụm trà, hơi kinh ngạc:
“Trà thảo dược này hương vị cũng không tệ lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận