Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1447: Bị bắt cóc (1)

Trước cổng quân doanh đã quét dọn sạch sẽ tuyết đọng nhưng hai bên lại không sạch sẽ như vậy.
Tuyết rơi xuống bị người giẫm đạp, trộn lẫn với bùn vàng, vừa đi liền bắn tung tóe một ít bùn tuyết ở trên y phục, trong nháy mắt giày mất đi màu sắc vốn có.
Giày của Trình Loan Loan đã bẩn rồi, nhưng nàng không để ý đến những thứ này, mắt thấy Nguyễn Minh Châu càng chạy càng nhanh, mà sức lực nàng đã hao hết, lớn tiếng nói:
"Nguyễn cô nương, ta đã lớn tuổi rồi, thật sự chạy không nổi nữa, ngươi tới đỡ ta một chút..."
Nghe thấy giọng nói của nàng, bước chân Nguyễn Minh Châu lập tức dừng lại.
Nàng còn tưởng rằng là mẫu thân nàng đuổi theo phía sau cho nên chạy thật nhanh, nhưng sao lại là Tuệ Thục nhân?
Nàng quay đầu lại, thấy Trình Loan Loan đang thở dốc, đúng là rất mệt.
Nàng chỉ kiêu căng trước mặt người nhà, chứ không phải là người không nói lễ nghĩa, nàng lập tức xoay người đi về phía Trình Loan Loan, đỡ lấy cánh tay Trình Loan Loan:
"Sao Tuệ Thục lại ở đây?"
"Ta đưa Cảnh Vu về doanh trại, vừa lúc nhìn thấy ngươi và Nguyễn phu nhân cãi nhau."
Trình Loan Loan nhìn nàng ấy nói, "Nguyễn phu nhân xử sự có thể hơi vô lý một chút, nhưng bà ấy thật sự thương nữ nhi mình, ngươi nói ghét mẫu thân mình, ngươi có biết trong lòng bà ấy khó chịu đến mức nào không?"
Nguyễn Minh Châu mím môi:
"Ta tức giận sẽ nói lung tung, trước kia cũng từng nói như vậy, mẫu thân ta sẽ không để tâm."
"Ngươi là nữ nhi duy nhất mà bà ấy khó khăn lắm mới sinh ra được ở tuổi bốn mươi, bà ấy làm sao có thể không để tâm đến lời của ngươi."
Trình Loan Loan lắc đầu, "Chỉ là, bà ấy để tâm cũng không có cách nào nói ra ngoài miệng, ai bảo bà ấy là mẫu thân của ngươi chứ. Con người chính là như vậy, luôn dùng những lời tàn nhẫn nhất để làm tổn thương người thân thiết nhất của mình, đại khái là biết người kia yêu thương mình, cho dù mình nói gì, người kia cũng sẽ vẫn đứng đó chờ mình."
"Ta..."
Nguyễn Minh Châu nghẹn ngào, "Có thể là do ta quá tùy hứng..."
Được cha mẹ cùng một đám huynh trưởng cưng chiều mà lớn lên, nàng biết mình rất tùy hứng, hình như... Tùy hứng quá mức.
"Ngươi còn nhỏ, bây giờ không biết lực sát thương của lời nói."
Trình Loan Loan vỗ vỗ bả vai nàng, "Đi thôi, trở về, nói chuyện với mẫu thân ngươi một chút, hai mẫu tử có lời gì không nói ra được chứ."
Nguyễn Minh Châu nhìn Trình Loan Loan một cái, trong đầu hiện ra dáng vẻ của mẫu thân, khóe mắt đuôi lông mày của mẫu thân đều là nếp nhăn, thật sự già rồi, mà nàng ấy vẫn chưa lớn lên... Có lẽ nên xin lỗi mẫu thân thôi.
Nhưng mà, nương không cho nàng ấy ở lại quân doanh, nàng ấy cũng rất tức giận.
Cho nên, nương cũng phải nói lời xin lỗi với nàng ấy mới được.
Hai người đi dọc theo con đường lúc đến để trở về.
Bây giờ là buổi chiều nhưng bởi vì bầu trời u ám mà trông có vẻ như là chạng vạng tối, gió tuyết quét qua, tuyết càng lúc rơi càng nhiều.
Lúc này, trong tuyết truyền đến tiếng vó ngựa.
Trên mặt Nguyễn Minh Châu hiện ra ý cười:
"Nhất định là cha ta tới, mỗi lần ta chạy ra khỏi nhà, cha ta đều sẽ tới tìm ta..."
Lời nàng còn chưa nói xong, có ba bốn con ngựa đi nhanh đến trước mặt các nàng, trên lưng ngựa là nam tử áo đen, ban ngày còn che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt băng lãnh.
Sắc mặt Nguyễn Minh Châu nhất thời thay đổi:
"Nơi đóng quân ở kinh thành lại còn có hạng đạo chích, quả thực không để nơi trú quân vào trong mắt, tiếp chiêu!"
Nàng điểm chân một cái rồi nhảy lên, cùng lúc đó, nhanh chóng rút bội kiếm bên hông ra, lao tới người trên ngựa.
Đôi mắt Trình Loan Loan lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Hạ gia không có gan động thủ ở nơi trú quân, vì thế, cũng chỉ có thể là người của Vinh Khánh quận chúa.
Quận chúa này điên rồi sao, một lần nữa hạ sát thủ, là biết nàng không có sức chống đỡ hay là chắc chắn nàng ta sẽ được Thái hậu che chở?
Tay Trình Loan Loan vừa cho vào tay áo liền dừng lại.
Lúc này đánh bại hắc y nhân cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng nhìn xem Vinh Khánh quận chúa rốt cuộc muốn làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận