Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 915: Ta tới quản cho ngươi (1)

Sau khi nghỉ ngơi xong thì Trình Loan Loan mang theo mọi người đi ra hồ sen.
Sau khi chính thức sang mùa hạ thì hoa sen đã bắt đầu nở rộ, dưới ánh mặt trời màu xanh lục của lá sen được điểm thêm màu hồng nhạt của cánh hoa vô cùng xinh đẹp.
Vài vị phu nhân ngồi ở trong đình, sáu, bảy vị tiểu thư thì đi dạo trên con đường mòn quanh hồ để ngắm sen, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Đúng lúc này thì có một con cá chép đỏ từ dưới hồ nhảy lên.
Mọi người lập tức khựng lại rồi đột nhiên sôi nổi hẳn lên.
"Nha, trong hồ này còn có cá chép."
"Cá chép màu đỏ trong thật là đẹp mắt!"
Nghe nói nhìn thấy cá chép sẽ liên tục gặp được vận may, các vị tiểu thư đứng bên hồ trong lòng vui như nở hoa, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo con cá chép kia mãi cho đến khi nó lặn sâu xuống hồ sen.
Cát phu nhân ngước mắt nhìn qua, đột nhiên mở miệng nói:
"Khó trách Tuệ Nhũ nhân cứ liên tiếp thăng quan, hóa ra là trong nhà có nuôi cá chép."
Lời nói này khiến cho Trình Loan Loan lại không vui lần nữa.
Ý này chính là nói nàng thăng quan là nhờ vào vận may, hoàn toàn không có thực lực gì.
Trịnh phu nhân cười sang sảng mở miệng nói:
"Ta nhìn thấy trong hồ này ít nhất cũng có đến bốn, năm con cá chép, Tuệ Nhũ nhân có thể chia sẻ cho bọn ta một chút vận may để còn được thơm lây không nhỉ."
Trình Loan Loan thờ ơ cười nói:
"Cá chép đó chính là vận may, nếu cưỡng chế bắt đi thì xem chừng vận mệnh cũng bị phá hủy nha."
Lời này xem như không cứng không mềm từ chối yêu cầu của Trịnh phu nhân.
Tuy rằng trong thương thành của nàng có rất nhiều cá chép nhưng nàng cũng không muốn đưa cho Trịnh phu nhân, cũng sẽ không đưa cho vị Cát phu nhân kỳ lạ quái dị này.
Nàng chỉ muốn tìm cách nhanh chóng tiễn hai vị đại thần này đi cho sớm.
"Ha ha, Tuệ Nhũ nhân thật biết nói đùa."
Trịnh phu nhân cười gượng:
"Ta cũng đâu có nói là muốn bắt cá chép, đây chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. À... hương vị của nước trà này thật ngon nha."
Nàng ta nâng chung trà lên uống ừng ực.
Cát phu nhân lộ ra vẻ mặt không vui:
"Nghe nói hồ sen này của Tuệ Nhũ nhân cũng là mới được đào từ năm ngoái, tính đến nay cũng chỉ qua được nửa năm, ở đâu mà nuôi ra được cá chép lớn như vậy, nói cách khác thì đàn cá chép này cũng là do Tuệ Nhũ nhân đem từ nơi khác tới. Cớ gì ngươi có thể bắt được còn ta thì không chứ, sao nào, đây là Tuệ Nhũ nhân luyến tiếc không muốn chia sẻ vận may cho bọn ta nhỉ?"
Nàng ta vừa dứt lời thì không khí trong đình lập tức trở nên không được tốt lắm.
Trịnh phu nhân cầm chén trà, trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt, Thất phẩm Tuệ Nhũ nhân thì sao chứ, còn không phải vẫn cắn răng bị người ta dẫm dưới chân sao?
Trình Loan Loan nâng tầm mắt đối diện với Cát phu nhân, giọng nói rất lạnh nhạt:
"Cho nên Cát phu nhân đang muốn cưỡng chế bắt cá chép trong hồ?"
"Làm gì có chút cưỡng ép nào chứ?"
Cát phu nhân nhếch môi:
"Ta đây không phải đang trưng cầu ý kiến của Tuệ Nhũ nhân sao, nếu có ý ép buộc thì ta đã ra lệnh cho người xuống hồ bắt cá từ lâu rồi."
Ánh mắt hai người nhìn chằm chằm vào nhau, không ai chịu lui bước.
Một người là Thất phẩm Tuệ Nhũ nhân do thánh thượng sắc phong, một người là phu nhân của quan viên Lục phẩm, đứng ở một góc độ nào đó thì hẳn là Tuệ Nhũ nhân có thân phận, có địa vị hơn, nhưng nếu đắc tội Cát phu nhân thì cũng như đắc tội Lục phẩm Phi Kỵ Giáo Úy, tuy rằng chỉ là một chức quan nhỏ nhưng có thuộc hạ phía dưới nên cũng coi như có chút binh lực, vì vậy mà Cát phu nhân mới dám ở đây ngang ngược với Tuệ Nhũ nhân.
Trong lúc đang giằng co thì Trình Loan Loan cười cười, nàng giơ tay nói:
"Vậy Cát phu nhân cho người xuống vớt đi, vớt được rồi thì ta sẽ hai tay dâng lên cho ngươi."
Tuy đối phương vô lễ nhưng nàng cũng nguyện ý nhường một bước, không muốn gây chuyện khó coi như vậy.
Nhưng nếu Cát phu nhân kia được một tấc lại muốn tiến một thước thì đừng trách nàng trở mặt.
Trịnh phu nhân cười giả tạo mở miệng nói:
"Vẫn là Tuệ Nhũ nhân hào phóng, nếu đã vậy thì Cát phu nhân cũng đừng từ chối nha."
Trình Loan Loan nhếch khóe miệng, từ chối sao, Cát phu nhân này có khi nào mà từ chối chứ, vẫn luôn hùng hổ doạ người kia mà, ai dà, đúng là hơn một cấp bậc đã muốn đè chết người ta.
Thật ra nàng luôn cảm thấy Thất phẩm đã là không tồi, nhưng bây giờ lại phát hiện chức quan này còn quá thấp, ở địa bàn của mình mà còn không thể tự mình làm chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận