Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 386: Điểm mấu chốt mới của Triệu Nhị Cẩu (2)

Triệu Tam Ngưu không quan tâm đến cơm nước nữa, nhìn lão nhị bằng đôi mắt tỏa sáng:
“Nhị ca, huynh xác định một trăm cuộn vải trong tay có thể bán hết được không?”
Triệu Nhị Cẩu gật đầu:
“Ta hỏi rồi, thời tiết này việc buôn bán của tiệm vải rất tốt, cho dù là tiệm vải trong góc cũng có rất nhiều khách hàng. Người trong thôn mới thu hoạch vụ thu xong, trên tay có thừa tiền. Hơn nữa thời tiết dần trở lạnh, mỗi nhà đều phải may đồ mới cho bọn nhỏ, một hộ nông gia cho dù chỉ có sáu người, vậy ít nhất một lần cũng phải mua bốn năm mươi thước vải, còn có vài người giàu có cũng may y phục cho hạ nhân vào thời tiết này. Tính toán thô sơ giản lược thì một trăm cuộn vải căn bản cũng không đủ bán.”
Trình Loan Loan cẩn thận lắng nghe, nàng có thể cảm giác được lão nhị là thật sự muốn làm việc buôn bán này, nếu không sẽ không thám thính tất cả mọi việc rõ ràng như thế.
Nàng mở miệng hỏi:
“Đầu tiên con muốn buôn bán món kho, bây giờ lại muốn buôn bán vải vóc. Kế hoạch trong lòng con là gì, nói tỉ mỉ cho ta xem nào.”
“Buôn bán món kho bây giờ đã đi vào quỹ đạo rồi, có thể để cho Tam Ngưu phụ trách giao hàng, không còn việc của con nữa. Con muốn tìm vài phương pháp kiếm thêm nhiều tiền, tốt nhất trong một tháng có thể mua được cửa hàng, sau khi mua cửa hàng, chúng ta tự bán món kho.”
Triệu Nhị Cẩu cong môi cười:
“Con hỏi rồi, cửa hiệu hai tầng mặt tiền lớn không thua kém Túy Tiên lâu ở huyện Bình An giá cả khoảng tám trăm lượng bạc. Nhà chúng ta có thể nhanh chóng mua được cửa hàng thôi.”
Ánh mắt của Trình Loan Loan chứa sự thưởng thức nhìn mấy nhi tử.
Nàng làm bất cứ chuyện gì từ trước đến nay đều chỉ mong yên ổn, hơn nữa bởi vì mình là người xuyên không nên làm việc lại càng cẩn thận hơn, sợ bị người khác nhìn ra điểm không thích hợp.
Loại tâm tính này của nàng ổn thì cũng ổn nhưng bước chân tiến về phía trước lại chậm hơn rất nhiều.
Nàng lớn tuổi chỉ cầu mong an ổn nhưng bọn nhỏ mới mười mấy tuổi, đúng là tuổi dám xông xáo dám liều lĩnh, nàng không thể cản trở bọn nhỏ.
Nàng mở miệng nói:
“Nhị Cẩu, con muốn làm thì cứ đi làm, nương là hậu thuẫn kiên cố nhất của con.”
Triệu Tam Ngưu vỗ vỗ ngực:
“Nhị ca, việc buôn bán món kho cứ giao cho ta đi, huynh cứ yên tâm dũng cảm bắt đầu việc buôn bán mới.”
Thẩm Chính nhếch nhếch khóe môi nói:
“Thật không nhìn ra, tiểu tử Nhị Cẩu ngươi cũng rất có khả năng đấy.”
Triệu Nhị Cẩu ưỡn ngực.
Hắn cảm thấy bản thân mình còn chưa đủ khả năng, việc buôn bán món kho là dựa vào phương pháp pha chế đặc biệt do nương nghiên cứu ra, việc buôn bán này đổi thành bất kỳ ai cũng đều có thể làm tốt.
Nhưng nếu việc vận chuyển vải vóc thành công mới có thể chứng minh hắn thật sự có khả năng.
Trình Loan Loan thấy tiểu tử này còn hơi lơ mơ bèn nhắc nhở:
“Làm loại buôn bán này nhất định phải nhớ kỹ, không được bước chân quá xa, bước từng bước một từ từ thôi. Bởi vì kiếm được nhiều hay ít còn chịu ảnh hưởng của thị trường cho nên mỗi ngày đều phải tốn thời gian nghe ngóng giá cả vải vóc, còn có nhất định phải thăm dò chiều sâu của thị trường để phòng ngừa việc mua quá nhiều vải vóc lỗi về tay....”
Triệu Nhị Cẩu gật đầu:
“Con biết hết rồi, nương cứ yên tâm đi.”
Hôm nay bán món kho kiếm được hơn hai mươi lượng bạc, hắn xin lấy làm chi phí, ngày mai bắt đầu triển khai việc buôn bán mới.
Thẩm Chính cũng muốn đi theo, hắn là người có tính yêu thích náo nhiệt, lại bị Trình Chiêu tóm chặt cổ áo sau:
“Học hành cho tốt, không được chân trong chân ngoài.”
Thẩm Chính khóc không ra nước mắt.
Lúc ở nhà, cha hắn cũng chưa quản lý hắn nghiêm khắc như vậy, tổ mẫu cũng dung túng hắn.
Tới nơi này rồi có Trình Chiêu quản lý, còn có Triệu thẩm nhìn chằm chằm, muốn ra ngoài đi chơi một chút cũng không được.
Triệu Tứ Đản cầm sách đi tới, ra hình ra dáng nói:
“Chính ca, trong sách có một câu đệ đọc không hiểu, giúp đệ xem thử là có ý gì.”
Thẩm Chính căm giận nói:
“Hỏi đại biểu ca của đệ đi.”
“Để cho đại biểu ca giải đáp loại vấn đề này thật sự là tài lớn mà dùng vào việc nhỏ.”
Triệu Tứ Đản nháy mắt mấy cái:
“Chính ca, không phải huynh không hiểu gì hết đấy chứ, sắp đến khoa cử rồi, ngay cả một câu đơn giản như vậy huynh cũng không hiểu, khẳng định thi không đậu tú tài.”
“Ai nói ta không hiểu.”
Thẩm Chính giành sách tới:
“Đơn giản như vậy ta có thể không hiểu sao. Đệ lại đây, ta giảng giải kỹ cho đệ.”
Trình Loan Loan cười rộ lên.
Gần đây Tứ Đản dốc lòng đọc sách, đọc xong tam bách thiên rồi, bây giờ bắt đọc đến tứ thư ngũ kinh. Cứ theo tốc độ này, sang năm hẳn là có thể đưa đến học đường ở trấn trên rồi.
Nàng không trông cậy Tứ Đản đi trên con đường làm quan, chỉ hi vọng đứa nhỏ học được nhiều hơn, học tập chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu. Chỉ cần đứa nhỏ bằng lòng học, trong nhà vẫn sẽ luôn tạo điều kiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận