Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1341: Tuế tuế niên niên nhân bất đồng (1)

Ở thời đại này, nạn mất mùa rất thường gặp, tuổi thọ trung bình không vượt quá bốn năm mươi tuổi, có thể sống tới sáu mươi tuổi đã là tuổi thọ cao rồi, càng không nói đến bảy mươi tám tuổi.
Lão nhân tuổi thọ cao nhất trong thôn qua đời, thôn bộ phụ trách làm tang lễ, làm cực kỳ náo nhiệt.
Chu Hổ Tử cũng không phải là người hẹp hòi, ngoại trừ thôn bộ đưa tiền ra, bản thân hắn cũng bỏ ra rất nhiều phí mai táng, xếp đặt ba ngày tiệc cơ động, còn mời đoàn kịch gánh hát đến hát hí khúc, vô cùng náo nhiệt đưa ma tổ mẫu.
Sau khi hạ táng Chu lão bà tử, đêm giao thừa đúng hẹn mà tới.
Tuyết rơi dày đặc sớm đã ngừng, cũng không có mưa, đêm giao thừa hôm nay trời trong gió nhẹ, phảng phất có hơi thở của mùa xuân.
Trong nhà bận rộn từ sáng sớm, vẫn giống như năm ngoái, cả người nhà lão Triệu tụ tập lại cùng đón năm mới, mọi người đều cảm thấy đông người mới náo nhiệt.
Số người của lão Triệu càng ngày càng nhiều, hai khuê nữ nhà Đại Sơn, một nhi tử nhà Nhị Cẩu, trong bụng còn mang thai một đứa, Đại Vượng cũng có một nhi tử, Xuân Hoa bây giờ cũng đang mang thai, tiếp theo liền đến lượt Tam Ngưu, nhưng đáng tiếc, Tam Ngưu ở kinh thành, hôn sự bát tự của hắn không chu toàn, căn bản không có cách nào lao tâm.
"Nhà chúng ta nhân đinh thịnh vượng, càng ngày càng vượng rồi."
Triệu lão đầu tử vui mừng khôn xiết, nâng cốc rượu lên nói, "Về sau mỗi năm, tất cả người nhà chúng ta đều phải càng ngày càng tốt, nào, đều uống một cốc đi."
"Những cái khác ta đều không lo lắng, chỉ là lo cho Tam Ngưu."
Triệu lão thái thái thở dài một tiếng, "Ban đầu Hữu Kim chính là chết trên chiến trường, ta sợ Tam Ngưu cũng..."
"Đón năm mới, nói bậy nói nhảm gì vậy chứ!"
Triệu lão đầu tử xụ mặt, "Trước đây Hữu Kim là đi đến biên cương bảo vệ quốc gia, Tam Ngưu thì ở kinh thành làm trú quân, hiện tại quốc thái dân an, Tam Ngưu nào có cơ hội lên chiến trường, đừng tự mình hù dọa mình nữa. Nào nào nào, dùng bữa, uống rượu, đều ăn đi nào..."
Tôn Thị cười hi hi nói:
"Trong nhà chúng ta hiện tại có ba người làm quan. đợi sau này Tứ Đản thi đỗ trạng nguyên, Triệu gia chúng ta có phải thực sự sẽ thay đổi địa vị hay không?"
Thấy bộ dạng tiểu nhân đắc chí của nàng ta, Triệu lão thái thái không tính khí tốt nói:
"Thay đổi địa vị cũng là đại phòng đổi môn đình, có liên quan gì với tam phòng ngươi?"
"Coi lời này của nương kìa, chúng ta không phải là người một nhà sao."
Tôn Thị ôm lấy cánh tay của Trình Loan Loan, "Đại tẩu sau này nếu chuyển đến kinh thành thì tuyệt đối đừng quên chúng ta, Hiên Hiên nhà ta đỗ khoa cử còn đợi đại tẩu đề bạt nữa."
Trình Loan Loan đau đầu.
Tôn Thị gặp người liền nói Hiên Hiên là Văn Khúc Tinh hạ phàm, nàng có thể nhìn ra Hiên Hiên có tài thông minh lại chăm chỉ, có điều sự chăm chỉ đó lại không dùng trên sách vở, mà là toàn bộ đều dùng cho việc làm thế nào để lấy lòng Tiểu Châu Châu.
Rõ ràng Hiên Hiên có vai vế lớn hơn một chút, nhưng lại lon ton lót tót đi theo Tiểu Châu Châu gọi tỷ tỷ.
Lúc này, Hiên Hiên liền chạy theo sau Tiểu Châu Châu, muốn để Tiểu Châu Châu nhường đồ chơi trên tay mình cho nó chơi một lúc.
Một tiếng hai tiếng tỷ tỷ, gọi tên vô cùng ngọt ngào.
"Ai da Hiên Hiên, sao đệ lại ngốc như vậy?"
Đông Hoa bưng bát nhìn chằm chằm hai oa nhi, trong miệng nhét đầy đồ ăn căng phồng nói, "Nên là Tiểu Châu Châu gọi con là tiểu thúc thúc, con sao lại gọi bừa như vậy, còn nói Văn Khúc Tinh hạ phàm nữa, ta thấy là đồ ngốc hạ phàm mới đúng."
"Triệu Đông Hoa!"
Tôn Thị chống nạnh giận dữ hét lên, "Đệ đệ con còn nhỏ, hắn không hiểu thì con dạy hắn, sao có thể nói hắn là đồ ngốc, còn mắng đồ ngốc nữa lão nương liền đập chết ngươi."
Khi đang la rầy ầm ĩ thì Trình Giáp vẻ mặt vui mừng phấn khởi từ cửa đi tới:
"Cung Nhân, kinh thành đưa thư tới."
Trình Loan Loan vội đứng dậy nhận lấy bức thư, có mấy bức thư, có Trình Chiêu, Triệu Tam Ngưu, Thẩm gia... lại còn có thư của Chương đại nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận