Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 245: Thổ phỉ thăm dò (1)

Trương Vô Lại ngã vồ trên đất.
Mặt úp xuống đất, miệng thì ăn đầy bùn, sau ót như bị móng vuốt cào qua, truyền đến cảm giác đau nhói.
Không một ai dám tiến lên đỡ gã dậy.
“Mọi người cũng nhìn thấy rồi đó, chỉ cần chúng ta không chọc đến lũ sói thì chúng nó cũng sẽ không đả thương con người.”
Trình Loan Loan nói:
“Các người nhường đường một chút, để bầy sói trở về núi.”
Những thôn dân đứng xem lập tức dạt sang hai bên, nhường đường cho lũ sói.
Dưới sự quan sát của Tiểu Hắc, bốn con sói nghênh ngang rời khỏi sân nhà Trương gia, một đường chạy về núi.
Chỉ khi bầy sói đi xa khỏi tầm mắt, mọi người mới dám lên tiếng.
“Những con sói này thật sự nghe lời nương Đại Sơn.”
“Không phải chúng nó nghe lời nương Đại Sơn mà là vì sói con. Nương Đại Sơn đã cứu giúp sói con, mấy con sói này còn biết báo ân đó.”
“Đúng là cha của Đại Sơn đã hiển linh để bảo vệ cho tức phụ nhà mình, bây giờ nhà nàng còn có lũ sói bảo vệ, làm gì còn có ai dám chọc đến nhà bọn họ.”
“Ngươi không có việc gì thì chọc đến nàng làm chi, đây không phải là tự rước thêm chuyện à.”
“...”
Bà nương Trương Vô Lại tổn thất sáu mươi văn tiền, cảm thấy đau thấu da thịt, mụ từ dưới đất bò dậy, giận dữ gầm lên:
“Nương Đại Sơn, ngươi cấu kết với lũ súc sinh đó để bắt nạt thường dân như bọn ta đúng không, hôm nay nhà ta không chỉ bị sói hoang dọa suýt chết còn mất đến sáu mươi văn, ngày mai chúng nó sẽ đến nhà của người này, rồi lại đến nhà của kia, phải xử lý lũ sói hoang này để ngăn ngừa hậu họa, nếu không thôn Đại Hà sẽ gặp rắc rối!”
Trương Vô Lại che lại cái ót của mình, đồng thời phụ họa:
“Nuôi sói hoang chính là để đối phó với thôn dân thôn Đại Hà phải không, lý chính, con sói con trong nhà nương Đại Sơn tuyệt đối không thể giữ!”
Trình Loan Loan ôm Tiểu Hắc từ dưới đất lên, chế nhạo nói:
“Việc Tiểu Hắc đi hay ở không đến lượt ngươi quyết định.”
“Vậy thì để các trưởng lão trong thôn quyết định!”
Trương Vô Lại liếc mắt nhìn đám người đang vây xung quanh xem náo nhiệt:
“Hương thân phụ lão trong thôn, các ngài có thể yên tâm khi có một con sói sống trong thôn cùng chúng ta hay sao. Lúc nó còn nhỏ thì không nói, lớn lên rồi chắc gì đã là thứ có lương tâm, hôm nay cắn người, ngày mai giết gà, chúng ta cũng không thể phản kháng, nếu không lũ sói cái trên núi sẽ xuống ăn thịt chúng ta.”
Trình Loan Loan thờ ơ nhìn phản ứng của thôn dân. Nếu thôn dân đứng về phía của Trương Vô Lại, về sau, nàng cũng không ngại sống ích kỷ hơn một chút, có đám sói ở đây thủ hộ, nàng cũng chẳng sợ người khác làm phiền.
“Ta nói này Trương Vô Lại, lời này ngươi nói sai rồi.”
Chu lão bà ngắt lời Trương Vô Lại:
“Là bà nương nhà ngươi tới trộm đồ nhà người ta, đám sói hoang mới tìm tới cửa, bản thân mình làm việc sai trái thì cũng đừng đổ lên đầu đám thú vật.”
“Đúng vậy, con mồi bà nương nhà ngươi trộm đi là do lũ sói đã bắt được, bọn nó có thể không tức giận sao, lại nói nếu ngươi không chống cự, bầy sói hoang sẽ không thương tổn ngươi, đều là ngươi tự làm tự chịu.”
“Ta nói này, nương Đại Cương, ngươi về sau bớt làm mấy trộm cắp chuyện này, đến súc sinh còn coi thường ngươi, về sau còn có thể vác mặt ra gặp người sao?”
Thôn dân mỗi người một câu khiến cho Trương Đại Cương và Trương bà nương hoảng sợ, Trương Đại Cương cũng cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với thôn dân nên chạy biến vào nhà.
Trình Loan Loan sờ đầu Tiểu Hắc, quay vào nhà chuẩn bị ngủ bù.
Đúng lúc này cha của Nê Thu là Vương Vĩnh Thành vội vã chạy đến, đêm nay đến lượt hắn tuần tra, vẫn luôn ở trên núi quan sát động tĩnh.
Hắn vừa chạy vừa thở, cúi người hổn hển nói:
“Lý chính thúc, cháu nhìn thấy ba, bốn người khả nghi ở trên núi, cháu đi theo bọn chúng một lúc thì nghe chúng nhắc đến Vương viên ngoại, không phải là Vương viên ngoại ở trấn trên tháng trước bị thổ phỉ cướp mất lương thực hay sao? Huyện lệnh đại nhân đã phát lệnh truy nã, ta quan sát rất kỹ thì thấy bọn chúng trông rất giống bức chân dung được vẽ trên lệnh truy nã.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận