Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 135: Một ngày một trăm văn tiền 1

Cả người Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tam Ngưu nhễ nhại mồ hôi.
Hai người bọn họ vô cùng thuận lợi đi đến trấn Hà Khẩu và trấn Bình An, tổng cộng lấy được một nghìn một trăm tiền đồng. Một lượng lớn tiền đồng bỏ trong túi bên eo kêu đing đang. Hai người dạo phố một vòng, cảm thấy ai trên đường cũng nhìn chằm chằm vào túi bên eo bọn họ, thực sự quá nguy hiểm. Nhỡ đâu bị trộm hay bị cướp thì sao.
Hai người bàn bạc một lúc rồi quyết định đến tiền trang, đổi một nghìn tiền đồng này thành một thỏi bạc.
Hai tên tiểu tử này chưa từng nhìn thấy bạc trắng bóng loáng.
Ban đầu tuất bạc của cha bọn họ có hai mươi lượng, nhưng vẫn luôn trong tay nguyên thân, cầm còn chưa ấm tay đã được đưa cho Trình gia.
Có thể nói, bọn họ lớn như vậy nhưng chưa từng mang bên mình nhiều tiền như thế.
Một lượng bạc được cất trong ngực Triệu Nhị Cẩu, một trăm văn tiền còn lại được cất trong cái túi bên eo của Triệu Tam Ngưu. Hai người ngồi ở trên xe ngựa, cũng không hề nhúc nhích, căng thẳng đến mức đổ mồ hôi.
Trình Loan Loan im lặng.
Dáng vẻ chưa thấy qua sự đời này khiến nàng vừa buồn cười vừa thấy đau lòng.
Sau này có cơ hội, nàng phải để bốn tiểu tử đi ra ngoài nhiều hơn, nhìn ngắm nhiều hơn, đương nhiên sẽ không gây ra chuyện cười thế này nữa.
Ngoài phòng, lý chính đầu đây mồ hôi đang trả lời huyện lệnh:
“Nhìn hai đứa trẻ mệt đến mức nào kìa, đi cũng không vững. Nhà này thực sự rất nghèo, huyện lệnh đại nhân, ngài xem đi. Nóc nhà có một cái lỗ lớn nhưng cũng không sửa chữa. Một nhà sáu miệng ăn lại phải ở trong gian nhà đất bôi chật hẹp ngột ngạt, thật đáng thương…”
Huyện lệnh đại nhân cẩn thận quan sát, sau đó thở dài.
Không chỉ riêng nhà này, nhà cách vách, cách vách nữa cũng đều là nhà đất phôi, mái nhà thì lập bằng cỏ tranh.
Nếu có mưa bão thì cỏ tranh này căn bản không trụ được.
Thôn trang do hắn cai quản vậy mà lại trở nên nghèo như vậy.
“Tìm được một nguồn nước, thưởng ba lượng.”
“Cái gì?”
Lý chính trợn to mắt.
Ba, ba lượng bạc!
Là ông nghe nhầm sao?
Viên sư gia há miệng nhưng không lên tiếng.
Nếu thực sự có thể phát hiện nguồn nước, lương thực có thể thu hoạch, trong huyện cũng có thể thu nhiều thuế, lương thực cả thôn thu hoạch đổi lấy ngân lượng nào chỉ có ba lượng. Dù sao tiền này cũng không phải do huyện lệnh đích thân bỏ tiền túi ra, cũng chẳng có quan hệ gì với hắn.
Không lâu sau, Trình Loan Loan dẫn hai nhi tử từ trong phòng đi ra.
Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tam Ngưu ầm một tiếng quỳ xuống:
“Vừa nãy thảo dân không nhìn thấy huyện lệnh đại nhân, xin đại nhân trách phạt.”
Huyện lệnh đại nhân xua tay biểu thị không có chuyện gì rồi nhìn lý chính:
“Không phải nói có năm người sao? Gọi hết tất cả ra đây, có lẽ trong ba, bốn ngày không thể trở về.”
Lý chính nhanh chóng đi gọi người.
Lý chính, Triệu Nhị Cẩu, con trái lý chính - Triệu An Giang, còn có hai hán tử đặc biệt có công khi đào mương.
Khi đi gọi người, không có huyện lệnh đi cùng, một đám thôn phụ xông tới.
“Lý chính, có chuyện gì vậy?”
“Huyện lệnh đại nhân sao lại đến nhà nương Đại Sơn, đã xảy ra chuyện gì?”
Lý chính kể ngắn gọn:
“Huyện lệnh đại nhân đang tìm người làm giúp việc. Một ngày một trăm văn tiền. Vương Vĩnh Thành, Triệu Hữu Quý, Triệu An Giang, các ngươi mau đi cùng ta.”
Vương Vĩnh Thành là phụ thân của Nê Thu nhà bên cạnh Trình Loan Loan.
Triệu Hữu Quý là phụ thân của Triệu Thiển Căn, Triệu Thiển Căn là tình lang của Tôn Thủy Cần.
Người trong thôn đều vô cùng hâm mộ.
“Làm việc cho huyện lệnh đại nhân, tại sao không gọi nam nhân nhà ta?”
“Nam nhân ta khỏe mạnh, cũng có thể đi cùng.”
Lý chính tức giận mắng:
“Lúc đầu đào mương, các ngươi không có ai đứng ra hưởng ứng, lúc làm việc còn than trời oán đất. Ta không dám dẫn theo, đàng hoàng ở lại thôn tuần tra. Ai làm tốt thì sau này có chuyện tốt ta sẽ nhớ đến hắn đầu tiên.”
Mấy phụ nhân trong thôn bĩu môi, tuần tra không công cũng thôi đi, còn làm trì hoãn công việc ruộng đồng nhà bọn họ. Bọn họ không hề muốn nam nhân của mình đi một chút nào.
Nhưng cũng chỉ có một vài phụ nhân nghe lời của lý chính, trở về dặn dò nam nhân nhà mình khi đi tuần tra thì phải làm cẩn thận, chớ làm qua loa lấy lệ.
Xe ngựa của huyện lệnh không to cũng không nhỏ, gian trong có thể ngồi sáu người, gian ngoài có thể ngồi thêm ba người. Xe ngựa chạy như bay đến Lý Gia Câu ở phía đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận