Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1460: Phạt ngươi cấm túc nửa năm (2)

"Hội săn bắn lần trước, ta tin con một lần cho nên không cho lão lục điều tra tiếp."
Thái hậu nhìn thẳng vào mắt nàng ta:
"Lần này ta cũng muốn tiếp tục tin tưởng con, nhưng lời của Nguyễn phu nhân cũng không phải không có lý, tra xét kỹ càng, vừa hay trả lại trong sạch cho con."
Lão nhân gia nhìn Vinh Khánh lớn lên, nhận định tính cách của Vinh Khánh thuần thiện hòa thuận, căn bản không thể làm những chuyện này.
Phái người tra rõ cũng chỉ là giúp Vinh Khánh thoát khỏi chuyện này.
Dẫu sao thì một người là Nguyễn phu nhân, một người là Tuệ Thục nhân, nếu để hai người này cách lòng với hoàng thất, sau này cũng sẽ không dốc sức vì hoàng thất nữa.
Sắc mặt Vinh Khánh tái nhợt.
Nàng ta trong sạch sao, không hề trong sạch chút nào.
Cung nữ thiếp thân, thái giám trung thành, thị vệ tâm phúc bên cạnh nàng ta, toàn bộ đều là người do thái hậu cử tới cho nàng ta.
Chỉ cầu thái hậu nói, những người đó không dám không theo.
Nàng ta tiêu rồi.
Vinh Khánh siết chặt khăn tay, ngón tay không khỏi bắt đầu run rẩy.
Thái hậu ngồi trên ghế, Nguyễn phu nhân, Nguyễn Minh Châu, Trình Loan Loan cùng với Vinh Khánh, bốn người đều quỳ trên đất.
Trong thời gian điều tra, không ai nói lời nào nữa, trong phòng yên tĩnh tới đáng sợ, tựa như một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Đại khái trôi qua một khắc, hoặc là lâu hơn thế, cuối cùng quản sự ma ma bên cạnh thái hậu cũng đi vào, đè thấp giọng nói:
"Bốn cao thủ đại nội bên cạnh quận chúa quả thực đã rời kinh, rốt cuộc là chết hay là tới Diệu Châu tạm thời không thể tra rõ... Ngoài ra, hai cung nữ thiếp thân hầu hạ quân chúa đã khai, quận chúa phái họ dò la tin tức của Tuệ Thục nhân, hai tiểu thái giám cho biết, mấy hôm trước quận chúa nhiều lần triệu kiến thị vệ làm việc... Cụ thể làm việc gì, phải hỏi bốn cao thủ đại nội kia..."
Tay thái hậu khựng lại.
Lão nhân gia ngoài mặt rất trấn tĩnh, nhưng mu bàn tay lại nổi gân xanh.
Là người chiến thắng lớn nhất trong cuộc tranh đấu đoạt đích lần đó, có thể nói tâm cơ thành phủ của bà không ai địch được.
Nhưng bà lại bị Vinh Khánh nuôi bên cạnh lừa gạt.
"Không phải như vậy..."
Vinh Khánh mở miệng biện giải:
"Ta dò la tin tức của Tuệ Thục nhân là bởi ta lấy Tuệ Thục nhân làm gương, muốn trở thành một nữ tử giống Tuệ Thục nhân. Ta triệu kiến thị vệ là dặn dò họ lần này tới Diệu Châu chiếu cố tộc nhân của ta nhiều hơn... thái hậu, ta vô tội..."
Thái hậu lắc đầu, cắt đứt lời nàng ta:
"Chỉ một trùng hợp có thể xem là trùng hợp, nếu trùng hợp quá nhiều, đó sẽ thành rắp tâm. Vinh Khánh, ai gia luôn coi ngươi là nữ nhi ruột thịt, cũng cho quận chúa ngươi tất cả tôn vinh nên có, cớ sao ngươi phải lừa gạt ai gia như vậy? Lừa gạt là chuyện nhỏ, suýt chút khiến Tuệ Thục nhân và Nguyễn tiểu thư mất mạng mới là lớn, ngươi nói xem, vì sao phải ra tay với hai người họ?"
Vinh Khánh sụp đổ bật khóc.
Nàng ta biết cho dù không có chứng cứ xác thực, ở trong lòng thái hậu, nàng ta cũng đã thành người đứng sau chắc như đinh đóng cột.
Nàng ta không thể giải thích tiếp, chỉ sụp đổ khóc nức nở.
Thái hậu thở dài một hơi:
"Ngươi không còn gì để nói chứng tỏ chuyện này quả thực là ngươi làm, may mà không xảy ra chuyện lớn, vậy phạt ngươi cấm túc nửa năm, thành khẩn hối lỗi trong điện đi."
Vinh Khánh hít một ngụm khí lạnh.
Cấm túc nửa năm, hình phạt này quá nặng.
Quan trọng nhất là nếu cả kinh thành biết nàng ta bị thái hậu phạt nặng, cũng sẽ không có ai gọi nàng ta là quận chúa được thái hậu sủng ái nhất nữa.
Trình Loan Loan nhúc nhích đầu gối hơi tê cứng.
Quỳ lâu như vậy lại chỉ đổi lại cấm túc nửa năm, hình phạt này thực sự quá nhẹ.
Nếu đã ầm ĩ tới trước mặt thái hậu, vậy chi bằng vạch trần một số chuyện nào đó, nếu thái hậu biết tiểu nhi tử mình thương nhất bị dưỡng nữ dòm ngó, không biết sẽ có phản ứng gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận