Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1682: Cứu hay không cứu (2)

Một khi nương nghiên cứu ra giống lúa thích hợp với Tây Nhung, vậy nương sẽ trở thành phản đồ của nước Đại Vũ.
Mà sau khi Tây Nhung có thể trồng lương thực, giống như hổ mọc thêm cánh, sau này lương thực bội thu, thiết kỵ của chúng nhất định sẽ xông phá phòng tuyến phía tây, tái hiện lại chiến loạn của hai mươi năm trước... Các đại thần trong Ngự Thư Phòng không nhịn được mắng chửi.
"Tây Nhung Vương dã tâm như sói, thực sự khiến người ta ghê tởm."
"Thế mà lại ép một phụ nhân dốc sức cho chúng, đúng là mất mặt nam nhân."
"Lúa hơn ba tháng sẽ trổ bông thu hoạch, sau khi có lúa giống, chắc chắn Tây Nhung quốc sẽ trở mặt không nhận người, Tuệ phu nhân gặp ngụy".
Hoàng đế đập bàn, Ngự Thư Phòng an tĩnh lại.
"Triều sớm ngày mai bàn tiếp chuyện này, lui hết đi."
"Vâng..."
Các triều thần chắp tay, lui ra.
Hoàng đế day mi tâm, thở dài một hơi.
Tây Nhung đã giẫm lên mặt của nước Đại Vũ rồi, dĩ nhiên hắn cũng không nuốt nổi cơn giận này, phản ứng đầu tiên khi biết chuyện chính là phái binh đi.
Nhưng lời của quân bộ không sai, trong tình hình binh lực không đủ, cưỡng chế đối đầu với Tây Nhung, tới lúc đó hậu quả khôn lường.
Hắn là vua một nước, trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào đều phải chu toàn đại cục, không thể có chút sơ sót nào.
Minh công công đứng bên cạnh nhắc nhở:
"Hoàng thượng, thái hậu nương nương và hoàng hậu nương nương tới."
Dứt lời, thái hậu đã đẩy cửa đi vào, hoàng hậu bưng một bát canh đi theo bên cạnh thái hậu.
"Hoàng thượng đã liên tục mấy ngày chưa ăn gì rồi, uống chút canh trước đã."
Hoàng hậu nhẹ giọng nói:
"Chuyện có quan trọng tới đâu cũng phải lấp no cái bụng rồi mới xử lý."
Hoàng đế nâng mi, thấy đáy mắt của hoàng hậu cũng đều là tơ máu.
Hắn không từ chối ý tốt của hoàng hậu, giơ tay từ từ uống bát canh.
Sau khi uống hết canh, thái hậu mới nói:
"Lão lục và Tuệ phu nhân cùng với bảy tám vị đại thần bị Tây Nhung quốc bắt đi, chuyện này xôn xao cả triều, đã ba bốn ngày rồi vẫn chưa thương nghị ra kết quả sao?"
Hoàng đế đang muốn nói.
Thái hậu tiếp tục nói:
"Nếu chỉ có lão lục bị bắt, bắt thì bắt, ta tuyệt đối sẽ không lên tiếng bảo triều đình phái binh đi cứu lão lục. Bởi vì lão lục từ nhỏ tới lớn không học võ thuật, sau khi lớn lên chưa từng lập công cho nước cho dân, phái binh đi cứu hắn là lãng phí binh lực, ảnh hưởng lòng dân. Nhưng lần này là Tuệ phu nhân bị bắt đi. Tuệ phu nhân từ một nông phụ, làm sao đi tới vị trí ngày hôm nay, hoàng đế ngài rõ hơn ta! Nàng đã lập vô số công lao cho giang sơn Tiêu gia chúng ta, cũng mưu hoạch nhiều phúc lợi cho lão bách tính, cho nên mọi người đều nói, Tuệ phu nhân là Tuệ phu nhân của lão bách tính."
"Lần này Tuệ phu nhân xảy ra chuyện cũng chính vì nàng có tài cán, có năng lực, Tây Nhung quốc mới không màng tất cả bắt nàng đi. Nếu triều đình không phái binh đi, đồng nghĩa đang nói với lão bách tính, Tuệ phu nhân không hề quan trọng, một người đã lập được nhiều công lao như vậy cũng không quan trọng, sẽ khiến bao nhiêu người trong thiên hạ lạnh lòng đây!"
"Hơn nữa ta nghe nói Tây Nhung quốc đối xử trọng hậu với Tuệ phu nhân, nếu Tuệ phu nhân biết nước Đại Vũ ta từ bỏ cứu nàng, nếu nàng phản chiến trở thành người của Tây Nhung quốc, đó quả thực là một tai ương đối với nước Đại Vũ ta..."
"Không đâu."
Hoàng hậu lên tiếng, kiên định nói:
"Loan Loan không thể nào phản bội nước Đại Vũ."
Hoàng đế dịu giọng nói:
"Dĩ nhiên phải cứu, nhưng cứu thế nào là một vấn đề khó."
"Không phải chỉ vì binh lực không đủ sao, lẽ nào bởi vì không có phần thắng mà từ bỏ?"
Thái hậu hít sâu một hơi:
"Từ cổ chí kim, không có bất cứ cuộc chiến tranh nào là xác định sẽ đánh thắng mới khai chiến... Nếu một mực né tránh, vậy là đang nói với Tây Nhung quốc, nước Đại Vũ không ổn! Lần này chúng có thể bắt Tuệ phu nhân và lão lục, lần sau, có thể bắt khách thương biên cảnh, lần sau nữa, bắt lão bách tính nước Đại Vũ trên biên giới phía tây... Khai chiến, không chỉ vì cứu Tuệ phu nhân và lão lục, còn là nói với Tây Nhung quốc, nước Đại Vũ ta sẽ không tiếc tất cả mọi giá bảo vệ thần dân của mình!"
"Lần này không đổ máu, vậy tương lai sẽ có ngày đổ máu!"
"Ta không hi vọng nước Đại Vũ bị bức ép, tặng thêm một công chúa hòa thân mới có thể dừng chiến tranh!"
"Ta hi vọng, Tây Nhung quốc vĩnh viễn không dám xâm phạm nữa!"
Giọng nói của thái hậu vang vang có lực khiến trong lòng hoàng đế chấn động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận