Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 476: Thi đấu số học (2)

Tào Oánh Oánh sắc mặt trầm xuống:
“Hồng Ngọc, ngươi còn có mặt mũi tới gặp ta?”
Hồng Ngọc đi xuống xe ngựa, hành lễ nói:
“Đại tiểu thư không phải đã nói với phu nhân trong vòng ba ngày phải đem lợi nhuận tháng trước đưa qua sao, phu nhân sai nô tỳ tới đây một chuyến.”
Nàng ta phất phất tay, một tiểu nha đầu ở phía sau bưng mâm đi tới, vén lớp lụa đỏ lên liền thấy trên mâm có tổng cộng hai mươi nén bạc.
Mười lượng bạc bằng một nén bạc, hai mươi nén vị chi là hai trăm lượng.
Nhìn bạc sáng lấp lánh, Tào Oánh Oánh khóe miệng tươi cười, trong lòng có chút chua xót.
Cửa hàng cùng thôn trang này đều là của nàng, khế đất này kia nàng đều nắm trong tay, nhưng là mẹ kế lấy lý do tuổi nàng còn nhỏ nên ra mặt hỗ trợ xử lý, mỗi tháng sẽ đưa cho nàng lợi nhuận của cửa hàng và thôn trang, lúc nào cũng nói không có lợi nhuận, một tháng một trăm đồng, thậm chí có đôi khi ba, năm tháng cũng không cho một đồng, nàng yếu đuối không muốn đi hỏi, ngày qua ngày, năm này sang năm nọ, đến hôm nay thành ra như thế này.
Hôm đó sau khi nói chuyện ở Tào gia, nàng có nghĩ tới mẹ kế sẽ đưa bạc sang đây, nhưng lại không nghĩ rằng số bạc lên tới hai trăm lượng.
Thì ra chỉ cần nàng mạnh mẽ hơn thì mẹ kế cũng sẽ cố kỵ nàng.
Một khi yếu đuối trốn tránh, mẹ kế sẽ cho rằng nàng dễ nắn dễ bóp, được một tấc lại muốn tiến một thước, lần sau so với lần trước càng quá đáng hơn.
“Tiểu thư, lần này nô tỳ tới thì sẽ không đi nữa.”
Hồng Ngọc cúi đầu nói:
“Phu nhân nói, tiểu thư ở nông thôn sinh hoạt vất vả, để cho nô tỳ tới đây trái phải hầu hạ.”
Nàng ta nói xong, cúi đầu đi tới phía sau Tào Oánh Oánh, làm ra bộ dáng cụp mi rũ mắt.
“Thôn hộ chúng ta mời không nổi nha hoàn.”
Trình Loan Loan đi tới, thờ ơ mở miệng:
“Nhị Cẩu, Tam Ngưu, nhanh tới mang những người này ra ngoài.”
Hồng Ngọc bùm một tiếng quỳ trên mặt đất:
“Tuệ Nhũ nhân, phu nhân nhà chúng ta cũng là có tâm giao hảo, còn thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ, để nô tỳ ở đây hầu hạ bên cạnh tiểu thư...”
Sắc mặt Trình Loan Loan lạnh lùng.
Vị Tào phu nhân này mưu tính ba ngày thì đưa nha hoàn này sang đây, đây là muốn sắp xếp tai mắt trong nhà nàng sao.
Thôn dân như bọn họ không muốn dính vào những âm mưu quỷ kế này.
Nàng lạnh lùng nói:
“Nhị Cẩu, động tác còn không nhanh lên?”
Triệu Nhị Cẩu cầm khúc cây, Triệu Tam Ngưu cầm cái cuốc, đi về phía Hồng Ngọc.
Hán tử trong thôn động tác thô lỗ, Hồng Ngọc sợ chính mình bị ngộ thương, sợ tới mức hoa dung thất sắc, vội vàng chui vào xe ngựa đào tẩu.
Xe ngựa chạy như bay tới trấn Hà Khẩu, Hồng Ngọc lúc này mới thấy hối hận. Phu nhân sai nàng ta tìm đủ mọi cách để ở lại thôn Đại Hà hầu hạ tiểu thư, nàng ta lại làm rối tung lên hết.
Nhưng nàng ta thật sự không nghĩ tới mình sẽ bị một đám hán tử thô lỗ vây đánh.
Nhiệm vụ này, nàng ta đã thất bại.
Hồng Ngọc mang một lòng thấp thỏm đi vào Tào gia, mới vừa đi vào, Chu bà tử đã cho nàng ta một bạt tai:
“Chuyện phu nhân dặn dò thế mà ngươi không để trong lòng, thật đúng là phế vật!”
“Phu nhân thứ tội!”
Hồng Ngọc quỳ quỳ rạp trên mặt đất:
“Là điêu dân thôn Đại Hà kia quá đáng, nô tỳ còn chưa vào cửa đã bị đuổi ra ngoài, tường nhà kia cũng rất cao, nô tỳ cũng không thể trèo vào... Hơn nữa chủ nhân của căn nhà đó là Tuệ Nhũ nhân, tới huyện lệnh đại nhân còn phải nhường mấy phần lễ, nô tỳ không dám chọc giận...”
“Không dám chọc giận nàng liền tới chọc giận ta phải không?”
Tào phu nhân nhấc chân đá Hồng Ngọc lăn quay:
“Tiện nô, một chút việc nhỏ cũng làm không xong, cút đi!”
Hồng Ngọc vội vàng quỳ đi ra ngoài.
Chu bà tử vuốt cho Tào phu nhân thuận khí:
“Đại tiểu thư nguyện ý ở nông thôn vậy cứ để cho nàng ở đó.”
Tào phu nhân uống một ngụm trà, lạnh lùng nói:
“Nàng không trở về phủ thì làm sao mà gả chồng, Tào Đức Phúc kia cũng sắp trở lại rồi!”
“Nếu đại tiểu thư trở về Tào phủ lại bị gả ra ngoài, lão gia khẳng định sẽ đem chuyện này tính lên đầu phu nhân, nhưng nếu đại tiểu thư ở nông thôn bị làm bẩn thanh danh thì sao?”
Chu bà tử nhẹ nhàng cười cười, “Chuyện này, cứ giao cho lão nô đi làm đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận