Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1562: Hoàng đế đích thân ban mặc bảo (2)

Sau khi yến tiệc kết thúc, Trình Loan Loan và Triệu Tứ Đản đích thân tiễn hai người họ ra ngoài.
"Bận xong chuyện của nhi tử, có phải Loan Loan định về trấn Đại Hà không?"
Hoàng hậu cầm tay của nàng hỏi:
"Có thể kéo dài thêm vài ngày rồi mới đi không?"
Trình Loan Loan không trực tiếp đưa ra câu trả lời mà hỏi:
"Yến tỷ tỷ có chuyện gì sao?"
"Là hoàng thượng từng nhắc qua với ta, nói sau mấy tháng vương thất A Tát Bố tới nước Đại Vũ ta, nếu kinh thương thì thôi, Hồng Lư Tự đủ ứng phó được, nhưng người của hoàng thất yêu cầu hoàng thất Đại Vũ triều chiêu đãi, Tiêu gia không có ai hiểu tiếng A Tát Bố, ta nghĩ, để khanh ở lại thêm một quãng thời gian, đợi sau khi vương thất A Tát Bố rời đi, khanh hãy về trấn Đại Hà được không?"
Hoàng hậu dịu giọng nói:
"Vừa hay khoảng thời gian này, khanh cũng có thể giúp Cảnh Tư đứng vững ở kinh thành."
Hoàng đế và hoàng hậu đã cho Trình Loan Loan thể diện lớn như vậy, chút chuyện này dĩ nhiên nàng không thể từ chối.
Hơn nữa, nàng vốn là ti tân của Hồng Lư Tự, mỗi năm nhận bổng lộc do triều đình phát, không thể ngoài phiên dịch ra thì không làm chuyện gì hết.
Nàng lập tức gật đầu:
"Đây vốn là chuyện trong bổn phận của thần phụ, chắc chắn thần sẽ dốc hết sức mình hỗ trợ hoàng hậu nương nương chiêu đãi người trong vương thất của A Tát Bố."
Hoàng hậu vỗ lên mu bàn tay nàng, lúc này mới giẫm ghế con lên xe ngựa.
Minh công công lên xe, vung roi dài, xe ngựa chậm rãi đi xa.
Lúc này, khách khứa trong viện mới lần lượt cáo từ.
Sau khi những người này đi, không nhịn được nhỏ tiếng nghị luận.
"Hoàng thượng hoàng hậu đích thân tới uống rượu Trạng Nguyên, đây là chuyện chưa từng xảy ra."
"Bản thân Tuệ phu nhân lợi hại, nhi tử dạy ra cũng lợi hại, dĩ nhiên hoàng thượng hoàng hậu phải nể mặt vài phần."
"Ta thấy đây là hoàng thượng định đề bạt thế lực của gia tộc Tuệ phu nhân, trước có Trình đại nhân, sau có Triệu Tứ Trạng Nguyên lang, gia tộc của Tuệ phu nhân sau này không thể xem thường."
"Người cùng thuyền với Tuệ phu nhân không ít, thân nhi tử vào Hàn Lâm Viện, còn có nhi tử ở quân bộ, Thẩm gia là kết nghĩa, Lâm gia là thông gia của Thẩm gia, Trình gia và Tư Đồ gia kết thân, còn nhận tỷ muội với Nguyễn phu nhân... Tóm lại, sau này không thể nói Tuệ phu nhân người ta không có chút bối cảnh thân gia nào được."
"Qua vài năm nữa, cách cục của kinh thành thật sự sắp đổi rồi."
Triệu lão thái thái ở bên ngoài lắng nghe, xoay người chạy vào trong viện, nắm lấy cánh tay của Trình Loan Loan, trừng mắt hỏi:
"Những phu nhân bên ngoài đó đều nói hoàng thượng và hoàng hậu tới, vị Hoàng phu nhân đó chắc không phải là hoàng hậu nương nương chứ?"
"A nãi, sao bây giờ người mới biết?"
Đông Hoa cắn hạt dưa nói:
"Lúc con dẫn Tiểu Châu Châu dạo chơi ở trong viện đã nghe Lâm lão phu nhân nói rồi, Tiểu Châu Châu còn cố ý tới gần nhìn hoàng hậu nương nương mấy lần."
"Gì, Hoàng phu nhân là Hoàng hậu nương nương, ôi trời ơi!"
Tôn thị vỗ đùi:
"Nha đầu chết tiệt con, sao con không nói sớm cho ta biết... Ta đã nói những gì với hoàng hậu nương nương rồi, ta không còn mặt mũi nào gặp hoàng hậu nương nương nữa..."
Đông Hoa cười hi hi nói:
"Hoàng hậu nương nương cũng không phải là đại nương bên đường, ai muốn gặp là có thể gặp, cả đời này có thể gặp một lần đã là may mắn rồi, hơn nữa, nương ăn cơm cùng một bàn với hoàng hậu nương nương, nếu để các thẩm nương trong trấn Đại Hà biết chuyện này, không biết sẽ ngưỡng mộ nương cỡ nào."
Tôn thị lập tức vui vẻ lên:
"Nói không sai, ta là người từng ăn cơm nói chuyện với hoàng hậu nương nương..."
Bên kia, cả người Triệu lão đầu tử cả kinh:
"Hoàng, Hoàng lão gia là hoàng thượng... Bức tranh chữ đó, há chẳng phải là mặc bảo của hoàng thượng sao! Nương ta ơi, ta là đụng phải đại vận gì lại nhận được ban thưởng của đương kim hoàng thượng... Lão nhị, chữ đâu, chữ ở đâu, mau lấy ra để ta xem lại nào..."
Triệu Hữu Ngân và Triệu Hữu Tài cùng nhau cẩn thận "nâng" tấm chữ nhẹ tuênh ra, cả nhà lập tức vây lại xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận