Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1677: Cuối cùng cũng tới nơi đóng quân bắc cương (1)

Trong sương khói bao phủ, còn có âm thanh của truy binh.
Nguyễn Minh Châu không dám làm lỡ thời gian, nàng nhanh chóng đổi vị trí với Triệu Tam Ngưu, ngồi ở phía sau giữ cơ thể rã rời của Triệu Tam Ngưu, tay cầm dây cương, hung hăng đạp vào bụng ngựa, ngựa điên cuồng chạy đi.
Nàng không đi đường thẳng mà chuyển đường tiến vào rừng cây nhỏ phía xa, có rừng cây làm lá chắn, tiếng truy binh phía sau mới ngày càng xa.
Nhưng nàng vẫn không dám dừng lại, tiếp tục thúc ngựa chạy như điên, cho tới khi không còn nghe thấy bất cứ thanh âm nào, nàng mới dừng lại.
Nàng xuống ngựa trước, sau đó đỡ Triệu Tam Ngưu xuống.
Trên lưng Triệu Tam Ngưu toàn là máu, tuy hắn chưa ngất đi nhưng ngay cả sức mở mắt cũng không có, thở hổn hển.
"Nguyễn, Nguyễn Thành, ngươi nghe ta nói..."
Hắn gian nan lên tiếng:
"Trong, trong tay nải có la bàn do nương ta chuẩn bị, ngươi lấy thứ này tìm hướng bắc, nhanh chóng đến nơi đóng quân ở bắc cương tìm Vân Huy tướng quân cầu cứu..."
"Ngươi im miệng đi!"
Nguyễn Minh Châu tức giận nói:
"Đã bị thương còn nói nhiều như vậy, chê mình chết chưa đủ nhanh sao, xoay người, ta xử lý vết thương cho ngươi!"
Nàng nhớ Loan Loan di đã chuẩn bị một số thuốc cấp cứu ở trong tay nải, có rượu thuốc và dao kéo, còn có một số thuốc viên.
Nàng đổ hai viên thuốc màu trắng ra cưỡng ép nhét vào trong miệng Triệu Tam Ngưu, sau đó dùng kéo cắt y phục bị thiêu nát, lúc nhìn thấy đầu tiễn cắm vào trong máu thịt, dù nàng luôn rất to gan cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
"Một cô nương như ngươi, đừng cởi y phục của nam nhân..."
Triệu Tam Ngưu yếu ớt vùng vẫy:
"Ta không sao, ngủ một giấc là được."
"Ngươi luôn gọi ta là Nguyễn Thành, vậy ta chính là Nguyễn Thành, chúng ta là huynh đệ."
Nguyễn Minh Châu cầm một đầu tiễn muốn nhổ ra nhưng không dám, sắc mặt nàng ngưng trọng, ngữ khí lại rất ung dung:
"Có một cây tiễn ở trên cánh tay của ngươi, ta nhổ ra trước, ngươi chịu đựng một chút, một cây còn lại cũng không biết có đâm trúng nội tạng của ngươi không, ta sẽ cắt ngắn trước, sau đó đi tìm đại phu xử lý cho ngươi..."
Nàng vừa dứt lời, giơ tay rút tiễn, Triệu Tam Ngưu không nhịn được kêu lên một tiếng thảm thiết.
May mà tiễn trên cánh tay đâm không quá sâu, trên hỏa tiễn cũng không có móc câu, vết thương không đáng sợ như thế.
Nguyễn Minh Châu không dám chậm trễ khắc nào, dựa theo từng bước mà Trình Loan Loan dạy nàng, tỉ mỉ quấn vết thương lại, sau đó đút thuốc, đợi lúc làm xong mọi thứ, Triệu Tam Ngưu đã ngủ rồi.
Nhìn sắc trời, phía đông đã thấp thoáng có ánh sáng, trời gần sáng rồi.
Nàng mệt mỏi tới cực điểm, nhưng nàng biết không thể ngủ, nàng còn có nhiều chuyện quan trọng phải làm.
Nàng lấy lương khô ra ăn một chút, uống nước, sau đó đỡ Triệu Tam Ngưu lên ngựa, bản thân nàng cũng ngồi lên, ngồi trên ngựa chậm rãi đi.
Không phải không muốn đi nhanh mà là ngựa đã thấm mệt, không đình công đã coi như rất tốt rồi, đâu dám đá vào bụng ngựa nữa, hơn nữa nếu đi quá nhanh, cơ thể của Triệu Tam Ngưu sẽ không chịu đựng nổi.
Từ bình minh đi tới trời sáng, từ trời sáng đi tới khi hoàng hôn, cuối cùng họ nhìn thấy nông hộ trong rừng sâu nước độc, nông hộ nói ngôn ngữ của nước Đại Vũ, là người nước Đại Vũ, lúc này Nguyễn Minh Châu mới yên tâm nhờ nông hộ chuẩn bị nước nóng và thức ăn, lại nhờ lang trung trong thôn tới chữa trị cho Triệu Tam Ngưu.
Chỉ là lang trung vốn không dám động thủ rút tiễn, sợ khiến người ta chết luôn.
Nguyễn Minh Châu đưa bạc trong tay nải:
"Phiền đại thẩm chuẩn bị cho chúng ta một chiếc xe ngựa..."
"Ây yo, chỗ chúng tôi rừng thiên nước độc lấy đâu ra xe ngựa, chỉ có xe bò, nhưng không cần nhiều bạc như vậy..."
"Vậy thì xe bò đi."
Nguyễn Minh Châu cũng không kén:
"Bạc còn lại đổi một ít chăn đệm mềm mại lót trên xe bò, chuẩn bị thêm nước và thức ăn."
Lão bách tính bản địa rất thật thà, nàng còn trả bạc, thế là chưa tới nửa canh giờ, tất cả đồ đạc đều được chuẩn bị ổn thỏa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận