Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1193: Chỉ một con đường sáng (1)

Trong ánh nắng chiều, toàn bộ người trong thôn đều đang bận rộn.
Cả trăm chiếc bàn được sắp xếp trên khoảng sân rộng, trên mỗi bàn đều đã bày đầy cơm và thức ăn, mùi thức ăn và mùi cơm lan tỏa xung quanh, lũ chó lũ mèo trong thôn đều bị hấp dẫn đến đây, mấy đứa nhỏ chơi đùa với chó mèo còn nhóm phụ nhân thì ngồi quây quanh nói nói cười cười, các nam nhân cũng vừa hút thuốc vừa huyên thuyên, tất cả đều vô cùng tốt đẹp.
Mà lúc này cũng đúng là thời điểm phong cảnh hồ sen tươi đẹp nhất, trong thôn còn có một nhóm du khách cũng bị lý chính giữ lại tham gia tiệc thu hoạch mùa thu. Những du khách này nghe nói Tuệ An nhân đã trở lại nên đương nhiên chỉ mong sao được ở lại, nghe kỹ xem Tuệ An nhân đã trải qua những chuyện gì ở kinh thành, đến lúc đó coi như cũng có đề tài trò chuyện với các bằng hữu.
Trình Loan Loan mang theo người nhà đi đến khoảng sân rộng, lập tức được lý chính dẫn đến ngồi trên vị trí chủ trì.
Vị trí chủ trì này có tám người, ngoài Trình Loan Loan ra còn có Ngô đại nhân, Ngưu phu tử, lý chính, Triệu lão đầu tử, Từ tộc trưởng, Triệu Đại Sơn và Ngôn chưởng quỹ.
Ngôn chưởng quỹ có thể ngồi ở bàn này là bởi vì ông miệng lưỡi lanh lẹ, khéo ăn nói, không sợ bầu không khí trở nên tẻ nhạt.
Từ tộc trưởng có thể ngồi ở đây là bởi vì Từ gia bọn họ phụ trách chưởng quản tài vụ trong thôn, bây giờ tiền tài trong thôn càng ngày càng nhiều, địa vị của Từ gia cũng càng ngày càng cao.
Mà sở dĩ Triệu Đại Sơn có thể ngồi ở bàn chủ trì đều là bởi vì sau khi Trình Loan Loan đến kinh thành hắn liền trở thành người tâm phúc của Triệu gia. Người trong thôn có chuyện gì đều đến tìm Triệu Đại Sơn giải quyết, nhất là về phương diện bông vải, trên cơ bản hắn đều biết hết, còn có việc trồng ớt, các loại dưa cũng đều tìm hắn hỏi kinh nghiệm, dần dần hắn càng ngày càng có quyền nói chuyện.
Sau ba tuần rượu, mọi người liền nói nhiều hơn, đều muốn biết chuyện ở kinh thành.
"Lần này đi kinh thành còn không phải là để tham dự hôn lễ của Chiêu Nhi sao. Hắn lấy chính là tam tiểu thư của quý phủ Hàn lâm viện Thị giảng đại nhân, nàng và Chiêu Nhi trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi vừa lứa."
Trình Loan Loan cười nói:
"Hẳn là mọi người đều đã biết, Chiêu Nhi đứng thứ ba trong kỳ thi Đình, là Thám hoa lang năm nay, bây giờ là Biên tu thất phẩm của Hàn lâm viện."
Nàng ngồi ở bàn chủ trì, rất nhiều người bưng bát vây quanh bàn nghe nàng nói chuyện.
Chu lão bà nhịn không được, mở miệng nói:
"Biên tu thất phẩm nghĩa là còn thấp hơn một bậc so với nương Đại Sơn con đúng không?"
"Cũng không thể nói như vậy."
Trình Loan Loan nói:
"Con chỉ là mệnh phụ triều đình, trong tay không có thực quyền còn Chiêu Nhi làm việc vì hoàng thượng, tương lai tiền độ thênh thang rộng mở."
Vương thẩm tò mò hỏi:
"Hồi môn của tức phụ Chiêu Nhi có nhiều hay không, nói ra nghe thử."
Một đám phụ nhân lập tức gật đầu:
"Đúng đúng đúng, nói ra cho chúng ta nghe xem sự phô trương của người giàu có ở kinh thành khi gả khuê nữ là thế nào đi."
Trình Loan Loan dở khóc dở cười:
"Chuyện này mọi người phải hỏi Trình Đinh, hắn vẫn luôn ở cùng một viện với Chiêu Nhi, biết còn nhiều hơn ta."
Phụ nhân trong thôn chính là như vậy, tuy rằng không hiểu chuyện quan trường nhưng cũng không gây trở ngại bọn họ nhiều chuyện, hỏi thăm rõ ràng tình hình của hồi môn, xem như cũng có một chút hiểu biết cơ bản đối với chức quan Thị giảng đại nhân của Hàn lâm viện này.
Bên này Ngu phu tử lại tiếp tục hỏi tình hình của Trình Chiêu còn Trình Đinh bên kia đã bị nhóm phụ nhân vây quanh.
Trình Đinh chỉ là một tiểu tử mười tám, mười chín tuổi, bình thường kiệm lời ít nói, lúc này bị một đám phụ nhân vây quanh ép hỏi, hơn nữa có Trình Loan Loan ngầm đồng ý nên đương nhiên có gì nói nấy.
"Trời ạ, của hồi môn nhiều như vậy sao, khế đất, ruộng đất, cửa hàng, Chiêu Nhi lấy một tức phụ giàu có nha."
"Không thể tiếp tục gọi là Chiêu Nhi nữa, không nghe thấy Trình Đinh vẫn kính trọng gọi một tiếng Trình đại nhân sao. Các thôn xóm của chúng ta trong vòng mười dặm quanh đây rất vất vả mới có được một nhân vật lớn, nhớ kỹ, sau này phải gọi là Trình đại nhân."
"Bây giờ Trình đại nhân giàu có rồi, nương Đại Sơn của chúng ta cũng không cần tiếp tục trợ cấp nương gia nữa, thật tốt."
"Đúng rồi Trình Đinh, ngươi nhanh nói thử xem, nương Đại Sơn ở kinh thành có được nhìn thấy hoàng thượng hay không? Dáng vẻ hoàng thượng trông như thế nào...."
Trình Đinh gật đầu:
"Hoàng thượng tự mình mời An nhân vào cung tham gia yến hội, hoàng hậu nương nương cũng tiếp kiến An nhân, còn ban thưởng rất nhiều vàng bạc châu báu."
"Giỏi thật. Vậy mà nương Đại Sơn thật sự gặp được hoàng thượng."
"Ôi chao, phần mộ tổ tiên lão Triệu gia thật sự linh thiêng, phong thủy của thôn Đại Hà chúng ta thật sự quá tốt."
"Hoàng hậu nương nương ban vàng bạc châu báu, vậy chắc hẳn hoàng thượng cũng ban cho thứ tốt chứ? Nhanh chóng nói rõ ràng cho chúng ta nghe, đừng chỉ hỏi một câu mới nói một câu như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận