Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1483: Không biết có nên nói hay không (1)

Hoàng hậu tỉ mỉ nói lại tình hình của Trình Loan Loan, Tần vương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hoàng hậu chăm sóc nàng ấy đi."
Hoàng đế đứng lên:
"Trẫm còn có một số việc phải xử lý, đi ngự thư phòng trước đã, nếu Tuệ Thục nhân tỉnh lại nhớ phải đi thông tri trẫm ngay."
Trên mặt Hoàng hậu mang theo lo lắng:
"Tiểu Quách Tử nói Hoàng thượng đã ba đêm không ngủ ngon rồi, trước nghỉ ngơi một chút đã rồi lại xử lý quốc sự."
"Không sao."
Hoàng đế nhéo nhéo mi tâm:
"Chuyện cung biến, làm cho thế cục triều đình cực kỳ bất ổn, lòng dân bách tính bàng hoàng. Loại thời điểm này, trẫm sao có thể lười biếng nghỉ ngơi được, nàng chăm sóc Tuệ Thục nhân thật tốt, ổn định tâm tình mọi người trong hậu cung, chính là giúp trẫm đại ân rồi."
Hắn nói xong, cấc bước đi ra khỏi Khôn Ninh cung.
Chờ Hoàng đế vừa đi, Tần vương lập tức nói:
"Hoàng tẩu, ta có thể đi vào xem Tuệ Thục nhân được không?"
Hoàng hậu nhíu mày:
"Lục đệ là nam tử, Tuệ Thục nhân là nữ quyến, sợ là không được..."
"Tuệ Thục nhân liều mình cứu Thái hậu, cứu Hoàng huynh, cứu Hoàng tẩu, cứu Thái tử, cứu ngàn ngàn vạn vạn dân chúng trên đời này, ở trong suy nghĩ của ta, Tuệ Thục nhân đã sớm không phải là nữ tử tầm thường rồi."
Tần vương khẳng khái hùng hồn:
"Cái gì mà nam nữ tôn ti, đây là vũ nhục Tuệ Thục nhân!"
Hắn cất bước đi vào trong nội thất.
Hoàng hậu cùng Thái tử phi vội vàng đuổi theo.
Trong nội thất còn có rất nhiều cung nữ cùng ma ma hầu hạ, hơn nữa Tuệ Thục nhân nằm trên giường đắp chăn, thoạt nhìn cũng không quá thất lễ.
Tần vương cũng không đường đột tới quá gần mà là ngồi xuống ở vị trí cách giường khá xa, hai mắt yên lặng nhìn về phía Trình Loan Loan, một câu cũng không nói.
Mi tâm hoàng hậu hơi nhíu lại, nàng thật sự nhìn không rõ Tần vương rốt cuộc muốn làm cái gì.
Lúc này, ma ma canh giữ bên ngoài tiến vào bẩm báo:
"Nương nương, Vinh Khánh quận chúa tới."
Hoàng hậu cho Thái tử phi một ánh mắt, để Thái tử phi ở bên cạnh, lúc này mới cất bước đi ra ngoài.
Vinh Khánh xách theo một hộp quà đi tới, vẻ mặt tiều tụy nói:
"Đã ba ngày rồi, tại sao Tuệ Thục nhân còn chưa tỉnh lại, ta ngày ngày lo lắng không thôi, liền nhờ người tìm nhân sâm trăm năm tới cho Tuệ Thục nhân làm thuốc."
Hoàng hậu nhìn thoáng qua, đây đại khái là nhân sâm hai trăm năm, so với gốc nhân sâm tám trăm năm mà Tuệ Thục nhân đưa cho nàng lúc trước vẫn còn kém xa.
Trong miệng Tuệ Thục nhân bây giờ đang ngậm chính là nhân sâm tám trăm năm kia, nhưng vẫn không tỉnh lại, nhân sâm hai trăm năm này càng thêm vô dụng.
Tuy nhiên tốt xấu gì cũng là một mảnh tâm ý của Vinh Khánh, Hoàng hậu liền thay Trình Loan Loan nhận lấy.
Vinh Khánh ngồi xuống giường, do dự nói:
"Hoàng tẩu, có một câu ta không biết có nên nói hay không."
Sắc mặt Hoàng hậu trở nên lãnh đạm.
Thời điểm xảy ra cung biến đêm giao thừa, nàng thấy rõ bộ mặt của rất nhiều người, một trong số đó chính là Vinh Khánh.
Nhưng mà tham sống sợ chết là chuyện thường tình của con người, Vinh Khánh sợ chết nàng cũng có thể lý giải, nhưng lý giải là một chuyện, có thể tiếp nhận người này hay không lại là một chuyện khác.
Nàng lạnh giọng mở miệng:
"Nếu không biết có nên nói hay không, vậy thì đừng nói nữa."
Sắc mặt Vinh Khánh cứng đờ, dừng một chút rồi nói:
"Ta chỉ là cảm thấy, hoàng tẩu đối với Tuệ Thục nhân thật sự là quá tốt rồi... Tuy rằng Tuệ Thục nhân là bởi vì hoàng thất nên mới bị thương, nhưng cũng không nên để cho nàng ở Khôn Ninh cung dưỡng thương a, nhất là, còn để cho nàng ngủ trên phượng tháp nữa. Ở Khôn Ninh cung thì thôi, còn ngủ trên phượng tháp, đây là đãi ngộ mà nhất quốc chi mẫu mới có thể có, làm sao có thể để cho một Tuệ Thục nhân tam phẩm hưởng vinh quang này..."
Sắc mặt Hoàng hậu lập tức lạnh thêm vài phần:
"Nếu không phải là nhờ Tuệ Thục nhân đứng ra lúc lâm nguy, như vậy giờ này khắc này, bổn cung đã thành một đống đất vàng rồi... Ân cứu mạng phải nên dũng tuyền tương báo, đợi cho Tuệ Thục nhân tỉnh lại, bổn cung cùng Hoàng thượng sẽ tôn vinh cao hơn cho Tuệ Thục nhân, sao nào, Vinh Khánh có ý kiến à?"
"Ta, ta không phải ý tứ này..."
Vinh Khánh nói giọng khàn khàn:
"Ta chỉ là cảm thấy, Tuệ Thục nhân rốt cuộc không phải là người của hậu cung, ở lại Khôn Ninh cung về lý thì không hợp lắm..."
"Vậy ngươi một quận chúa, ở trong cung là hợp lý sao?"
Tần vương đột nhiên từ trong phòng lao ra, cánh môi treo nụ cười lạnh:
"Đừng quên, ngươi chỉ là một nữ nhi khác họ không hề có quan hệ huyết mạch với hoàng thất, cho ngươi thân phận quận chúa, ngươi thật sự cho rằng mình là ai hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận