Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 882: Mất lòng trước được lòng sau (2)

Chuyện Trình Loan Loan mời các phu nhân tiểu thư dùng bữa, Triệu lão thái thái sớm đã được thông báo, toàn bộ bên này đều được chỉnh lý lại một phen. Tuy không được tinh tế bằng những tửu lâu trong kinh thành nhưng đây là thứ tốt nhất mà nhà cũ Triệu gia có thể lấy ra.
Các vị phu nhân cũng không có tâm tư kén cá chọn canh, mỗi người mỗi suy nghĩ mà ngồi xuống.
"A... Trịnh tiểu thư, ngươi sao vậy, sao sắc mặt tái nhợt như thế?"
Cạnh đó, một vị tiểu thư bỗng nhiên kinh ngạc nói.
Trịnh phu nhân ngẩng đầu lên nhìn, không phải chứ, nữ nhi vô dụng kia của nàng ta sắc mặt trắng bệch, đây không phải là tự lòi đuôi sao?
Nàng ta đứng dậy, cười ha hả nói:
"Nữ nhi này của ta từ trước đến nay nhát gan, chắc hẳn là bị dọa sợ rồi, đi thôi, ta đưa con qua bên kia rửa mặt."
Trịnh phu nhân kéo nữ nhi đến một nơi vắng vẻ, sắc mặt đột ngột thay đổi:
"Sao vậy, ngươi là sợ người khác không nhìn ra Lâm gia tiểu thư bị ngươi đẩy xuống à?"
Sắc mặt Trịnh tiểu thư ngày càng tái hơn:
"Không, con không có... Nương, con muốn về."
"Đúng là không có tiền đồ!"
Trịnh phu nhân lạnh lùng nói, "Lúc này ngươi rời đi, người ta sẽ cho rằng ngươi có tật giật mình, tội này chắc chắn sẽ tính lên đầu ngươi. Hít sâu, điều chỉnh tâm trạng cho tốt, đừng có lộ ra dáng vẻ muốn chết không muốn sống đó, đừng hủy hoại thanh danh Trịnh gia chúng ta."
Trịnh tiểu thư cắn môi dưới nói:
"Bây giờ ta vẫn không hiểu nổi, tại sao nương lại sai con đẩy Lâm tiểu thư xuống..."
"Vì nàng ta họ Lâm. Ta đã sai người nghe ngóng rồi, Lâm gia là đại hộ ở kinh thành, gia chủ Lâm gia chính là Thái phó đương triều. Nếu huynh trưởng ngươi trở thành nữ tế của Lâm gia, có thái phó làm chỗ dựa, ngươi nói xem, Trịnh gia chúng ta chẳng phải có thể phất lên sao?"
Trịnh phu nhân thấp giọng xuống, "Vốn là muốn đẩy Lâm tiểu thư xuống nước để huynh trưởng ngươi xuất hiện cứu, nam nữ ôm ấp nhau dưới nước, thanh danh của Lâm tiểu thư đương nhiên sẽ bị hủy hoại, bắt buộc phải gả vào Trịnh gia chúng ta... đều tại ả Tuệ Nhũ nhân làm hỏng chuyện tốt của ta! May mắn duy nhất là không có ai nhìn thấy nha đầu Trịnh gia động thủ, chúng ta vẫn còn cơ hội..."
Nàng ta trừng nữ nhi của mình một cái, "Đi, đi dùng bữa, tỏ ra bình thường một chút, đừng để người khác nhìn ra sơ hở."
Hai mẫu nữ này nói xong thì cùng nhau đến chỗ dùng bữa.
Mà sau bức tường này, có một bóng người bước ra.
Trong lòng người nọ ôm một hài tử đang ăn sữa, hài tử đó ăn sữa no xong liền ngủ thiếp đi, nàng nhanh chóng kéo xiêm y xuống.
"Hay lắm, đã giàu có như vậy mà vẫn muốn trèo cao hơn..."
Tôn Thị không thể tin được, "Thái phó là ai, rất lợi hại sao, còn lợi hại hơn cả huyện lệnh?"
Nàng ta chẳng qua chỉ là đang trốn ở một góc cho con bú, không ngờ lại có thể nghe được một bí mật động trời như vậy.
Không được, nàng ta phải kể chuyện này cho các lão thái thái phụ nhân trong thôn nghe mới được, chuyện phiếm của một gia tộc lớn sao có thể bỏ qua được.
Các quý phu nhân tiểu thư mặc dù vừa gặp chút sự cố, nhưng khi đồ ăn ngon được mang ra, mọi người rất nhanh đã quên hết những điều không vui vừa rồi.
Bọn họ đều là người không thiếu tiền, nhưng chưa từng được ăn những thứ đồ ăn như vậy, vừa ăn vào mùi vị rất thơm, lại có một loại hương vị đặc biệt. Khi rời đi, có một số phu nhân còn mua thêm chút ngó sen mang về.
Trình Loan Loan đứng ở cửa thôn tiễn mọi người ra về.
Vốn dĩ còn có một số hoạt động giải trí khác, nhưng bởi vì xảy ra chuyện nên chỉ có thể coi như thôi.
Khi nàng quay về, đi qua dưới cây hòe lớn thì gặp một đám người đang vây quanh Tôn Thị, người nào người nấy vẻ mặt rất hóng chuyện.
Nàng còn tưởng rằng Tôn Thị lại đang nói khoác nhi tử của mình trong số mạng được định sẵn là Văn Khúc Tinh. Kết quả, nàng nghe được những từ như "Trịnh phu nhân", "Trịnh tiểu thư", "Lâm tiểu thư", "rơi xuống nước".
Bạn cần đăng nhập để bình luận