Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1105: Ngày tân hôn đầu tiên (1)

Mùa hè dần đến, trời càng ngày càng sáng sớm hơn.
Nến đỏ trong tân phòng vẫn chưa cháy hết, ánh nắng ban mai chiếu vào từ cửa sổ soi sáng phòng ngủ.
Tư Đồ Mạn mở to mắt, chống người ngồi dậy, thấy ngoài cửa số trời đã sáng, vẻ mặt lập tức kích động:
"Nguy rồi, dậy muộn rồi, nương ta đã dặn dò ngày đầu tiên sau đại hôn phải dậy sớm, sao ta lại tham ngủ như vậy chứ..."
"Không muộn."
Trình Chiêu khẽ cười ra tiếng:
"Đêm qua ta đã nói với a nãi rồi, giờ mẹo ba khắc hôm nay mới kính trà."
Tư Đồ Mạn vỗ vỗ ngực:
"Vậy thì tốt, còn có thể ngủ tiếp một lúc nữa."
Thế là lại ngã xuống giường.
Ý cười trên mặt Trình Chiêu vốn không thể giấu nổi, thê tử của hắn tuổi còn nhỏ, tính cách hoạt bát, lần đầu tiên gặp mặt nàng tựa ánh sáng rực rỡ chiếu lên người hắn, hắn hy vọng ánh sáng này sẽ vĩnh viễn ở trong sinh mệnh của hắn.
Hắn đưa tay dém lại chăn thay thê tử rồi ngồi dậy mặc quần áo.
Chắc hẳn nghe thấy tiếng động ở trong phòng nên nha hoàn canh giữ ở bên ngoài gõ cửa hai tiếng, thấp giọng nói:
"Cô gia, tiểu thư, nô tỳ có thể vào không ạ?"
Trình Chiêu khoác thêm áo choàng, nhẹ nhàng mở cửa ra:
"Một khắc sau hẵng vào."
Nha hoàn cúi đầu nói:
"Vậy nô tỳ hầu hạ cô gia rửa mặt."
"Không cần."
Giọng của Trình Chiêu rất nhẹ:
"Các ngươi hầu hạ tiểu thư cho tốt là được."
Hắn buộc dây lưng quanh hông rồi bước ra khỏi phòng, sau khi rửa mặt ở sương phòng bên cạnh xong mới ngồi trong viện bắt đầu đọc sách.
Bà tử vẩy nước quét nhà trong viện đặt chổi xuống, nhẹ tay nhẹ chân đi vào tân phòng, nhìn thấy tiểu thư của mình còn ngủ say sưa trên giường, trong thoáng chốc cau mày, vội vàng bước qua gọi người:
"Tiểu thư, canh giờ không còn sớm nữa, mau thức dậy đi, một canh giờ trước lão phu nhân và lão gia tử đã dậy rồi...."
Tư Đồ Mạn mơ mơ màng màng nói:
"Tướng công nói còn có thể ngủ tiếp một lúc...."
"Bây giờ tiểu thư đã không còn là cô nương nữa, không thể tùy hứng như trước kia được."
Bà tử này tận tình dạy dỗ khuyên bảo:
"Lúc cô gia thức giấc, tiểu thư nên hầu hạ hạ cô gia mặc y phục rửa mặt, đây là việc mà một thê tử phải làm. Có thể cô gia không so đo nhưng tiểu thư không thể không làm.... Sao vẫn còn ngủ nữa, mau dậy thôi, lão nô hầu hạ tiểu thư mặc y phục, chải đầu...."
Lúc này Tư Đồ Mạn mới giật nảy mình, ngồi dậy:
"Quả thật nương đã từng dặn dò, sao ta lại quên mất vậy chứ. Mau, giúp ta mặc quần áo rửa mặt...."
Hai nha hoàn bên ngoài tiến vào, động tác nhanh nhẹn giúp nàng chải đầu rửa mặt, sau đó thay một bộ y phục bình thường màu trắng vân mây cho nàng. Bởi vì Trình gia là hàn môn cho nên Tư Đồ phu nhân đã cố ý dặn dò, y phục đồ dùng ở Trình gia bình thường một chút là được, không cần quá nổi bật.
Trình Chiêu ngồi trong viện vừa đọc xong hai trang sách liền nhìn thấy Tư Đồ Mạn đi ra từ trong phòng.
Nàng mặc một bộ y phục màu trắng vân mây, mang đến cảm giác hoàn toàn khác biệt so với hỷ phục màu đỏ hôm qua. Dáng vẻ nàng vốn ngây thơ vô tư nhưng thấy Trình Chiêu nhìn mình chằm chằm thì hai má thoáng chốc đỏ ửng như rặng mây đỏ, cúi đầu ngượng ngùng nói:
"Tướng công, đêm qua ta mệt quá, buổi sáng không dậy nổi, không hầu hạ tướng công mặc y phục, rửa mặt, hy vọng tướng công đừng so đo với ta."
"Ta có tay có chân, cần nàng hầu hạ làm gì."
Trình Chiêu gấp sách lại, đứng dậy:
"Trình gia chúng ta đến từ nông thôn, nông dân không có nhiều quy củ như vậy đâu. Nàng không cần gò bó bản thân, thấy thế nào thoải mái thì cứ làm thế ấy. Đi thôi, đến tiền viện."
Hai người đi về phía tiền viện, mọi người đều đã đến đông đủ, đang ngồi trong đại sảnh. Trình lão thái thái và Trình lão gia tử ngồi ở vị trí chủ trì, Trình đại ca và Trình đại tẩu ngồi ở phía dưới, hai nam hài khoảng mười tuổi của nhị phòng tam phòng Trình gia đang chơi đùa trong sân, vừa thấy hai phu phụ Trình Chiêu đến liền la lớn:
"Đại ca, đại tẩu."
Bốn người đang nói chuyện trong đại sảnh thoáng chốc ngừng câu chuyện, ngẩng đầu nhìn về phía sân.
Trình đại tẩu giật giật khóe môi:
"Ngủ thẳng đến lúc này mới dậy, nếu ở thôn Trình Gia chúng ta thì đã bị người chửi mắng thậm tệ, gọi là bà nương lười biếng...."
"Chỗ này cũng không phải thôn Trình Gia."
Trình lão thái thái liếc nàng ta một cái:
"Đợt lát nữa nếu ngươi khiến cho phu phụ Chiêu Nhi không vui thì cẩn thận ta cho ngươi ăn đủ."
Trình đại tẩu đành phải nuối những lời oán giận vào bụng.
Nàng ta vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tư Đồ Mạn đi về phía hai hài tử đang chơi trong sân, sau đó cho mỗi đứa một cái hà bao thêu hoa.
Hai đứa nhỏ mở luôn hà bao ra, vàng lá lộ ra ánh sáng vàng rực rỡ, hai đứa nhỏ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, bốn người lớn ngồi trong đại sảnh cũng kinh hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận