Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1509: Bình dân thấp hèn (1)

Học đường nữ tử đầu tiên của triều Đại Vũ tên là Học đường nữ tử Đại Vũ, tọa lạc tại thành Tây.
Thành Tây vốn là một tòa nhà đại trạch viện năm tiến, là của hồi môn của đương kim Hoàng hậu, ngày thường không có người ở, cho nên cải tạo thành học đường nữ tử.
Nơi này do Trình Chiêu đích thân giám sát, quan viên từ Đông Cung của Thái tử đến hỗ trợ, có các nữ quan trong Khôn Ninh Cung tham gia, sau hai tháng, rốt cuộc cũng có dáng vẻ mà một học đường nên có.
Vào ngày mùng bốn tháng hai, ngày đầu tiên khai giảng của học đường nữ tử.
Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên rơi trên mái hiên, học đường yên tĩnh dần trở nên náo nhiệt lên.
Nhi tử của bình dân bách tính đến đều tương đối sớm, bọn họ mặc trên người bộ y phục tươm tất nhất, tốp năm tốp ba đứng xếp hàng ở cửa để tiến vào.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn đại môn của học đường, cửa son mạ vàng, mái hiên như móc câu, ngói xanh đón ánh sáng, lộ ra vẻ thiêng liêng, không thể xâm phạm.
"Không ngờ dân chúng bình thường như chúng ta lại được học ở một học đường tốt như vậy."
"Đây là học đường do Hoàng hậu và Tuệ phu nhân thành lập, còn có các công chúa theo học, đương nhiên sẽ không tệ rồi."
"Cũng không biết hôm nay Hoàng hậu nương nương và Tuệ phu nhân có tới học đường hay không, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua hai vị quý nhân này."
"Không biết học đường này rốt cuộc sẽ dạy cái gì, các ngươi biết không?"
"Đợi lát nữa vào trong chẳng phải sẽ biết rồi sao?"
Nữ học trò nộp phiếu báo danh rồi từ cửa chính đi vào theo thứ tự.
Sau khi tiến vào, là một quảng trường cực lớn, mặt đất lát đá cẩm thạch bằng phẳng, trên tường bốn phía treo rất nhiều bức tranh, đều là bức họa của rất nhiều nữ tử.
Đương nhiên, những nữ nhi bình dân này không biết người trong bức tranh là ai, phải gần xem chữ trên đó mới biết tên của họ, nhưng người biết chữ ở đây cũng không nhiều, chỉ có thể nghe người biết chữ kia thuật lại.
"Đây là Thái Bình công chúa, hơn mười năm trước chủ động đứng ra hòa thân, được rất nhiều người khen ngợi."
"Nữ tử đầu tiên ở phía bên này là Hiếu Giai Hoàng Hậu, cũng chính là Hoàng hậu đời đầu tiên từ lúc Đại Vũ triều khai quốc, không ngờ tới Hiếu Giai Hoàng Hậu lại là một vị kỳ nữ như vậy."
"Vị này là một dân nữ bình thường, năm đó lúc đại chiến, nàng dùng thân thể yếu đuối cứu được hài tử của cả thôn trang, dân bản xứ đã dựng cho nàng một bức tượng vàng, được lưu truyền như thần thoại."
"Còn có vị Chử nương tử này, hơn một trăm năm trước, nàng đã nghiên cứu ra phương pháp dệt sợi gai, cải tiến kỹ thuật dệt vải..."
"Tất cả những vị nữ tử trên vách tường này đều là những kỳ nữ vang danh của triều Đại Vũ ta..."
Tổng cộng có hai mươi tư bức họa, từ lúc khai quốc cho đến nay, tất cả đều là chân dung của những nữ tử có cống hiến cho triều Đại Vũ đều ở phía trên, cuộc đời của mỗi người đều là một bài ca truyền kỳ.
Những nữ tử bình dân kia đều kinh ngạc đứng trước vách đá, mỗi người đều có hơi đăm chiêu.
Có phải sẽ có một ngày, bọn họ cũng sẽ có thể giống như những vị nữ tử trên bức họa, trở thành một truyền kỳ được người người ca tụng hay không?
Lúc đám người đang nhìn ngắm bức họa của các vị kỳ nữ thì phía sau lưng truyền đến một giọng nói không hài hòa.
"Đám dân nghèo các ngươi mau tránh ra hết!"
Một giọng nói yêu kiều truyền lên, các nữ tử nhà bình dân đều quay đầu lại.
Liền thấy một nhóm thiên kim tiểu thư thế gia tầm mười hai mười ba tuổi đi tới, các nàng ai nấy đều ăn mặc cực kỳ chỉn chu xinh đẹp, hoặc bằng gấm Cẩm Vân, hoặc là chỉ vàng chỉ bạc thêu hoa, hoặc là tơ lụa màu xanh trời... Tóm lại, vừa nhìn thấy bọn họ liền biết đây là tầng lớp phú quý nhất triều Đại Vũ, dân chúng bình dân như các nàng không thể trêu vào.
Người cầm đầu là tiểu nữ nhi của đương kim nhất phẩm Thái Bảo Phùng đại nhân.
Thái Bảo là người của Thái tử Đông Cung, Phùng tiểu thư thường theo cha nàng ta vào cung chơi đùa, có giao tình rất tốt với các công chúa hoàng tử cùng trang lứa trong cung.
Bởi vì địa vị của gia đình nàng ta rất cao, các bằng hữu đều là người hoàng thất, vì vậy, trong giới nữ nhi quan quyến, từ trước đến giờ nàng ta luôn được được người khác cung phụng.
Nàng ta cất bước đi qua, ánh mắt đảo qua các bức họa treo trên vách tường, giọng nói lạnh lùng:
"Những kẻ bình dân đê tiện này vậy mà cũng xứng xuất hiện ở trên vách tường cùng Hiếu Giai Hoàng Hậu và Thái Bình công chúa, quả thực là bôi nhọ hoàng thất, cũng giống như đám bình dân đê tiện các ngươi, vậy mà cũng xứng tới học đường nữ tử học tập với chúng ta, cũng không biết tại sao Hoàng hậu nương nương lại sắp xếp như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận