Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1434: Bây giờ nó tên là Việt Ảnh (2)

"Một kẻ hèn cung nữ, mà dám chỉ trích Tuệ Thục nhân, nghĩ mình là cái thá gì chứ?"
Tần Vương nghiêng đầu liếc nhìn Vinh Khánh một cái:
"Tính tình muội liền lành, đã sắp để cho cung nữ cưỡi lên đầu rồi, lục ca giúp muội dạy dỗ một chút, người đâu, thưởng cho nàng ta hai mươi bạt tai."
"Dạ!"
Thân tín của Tần Vương bước đến, đưa tay lên, hung hăng tát nàng ta.
Bốp bốp bốp! Tiếng tát vang dội vang giữa núi rừng, mọi người có mặt ở hiện trường im phăng phắc, không ai dám nói chuyện, chỉ có Hôi Hôi không biết gì cả còn đang làm nũng trên người Trình Loan Loan.
Nhân lúc mọi người không để ý, Trình Loan Loan im hơi lặng tiếng đút cho tiểu tử này một nắm thịt khô.
Nàng ngẩng đầu lên, thu hết vẻ mặt tái mét của Vinh Khánh quận chúa vào trong đáy mắt.
Vị quận chúa này vốn đã căm thù nàng, cứ như vậy, xem ra hoàn toàn gây chiến rồi.
Nàng đã tạo nghiệt gì chứ, một bó tuổi rồi lại còn vì một đóa hoa đào thối nát mà đắc tội với nữ nhân.
Trên đời này, chỉ có nữ nhân với tiểu nhân là khó ở chung, đắc tội với Vinh Khánh quận chúa, sau này không biết có bao nhiêu chuyện xấu chờ đón đây.
Hóa thù thành bạn có lẽ là không thể nào, nhưng mà, nàng phải chứng minh là mình thật sự không có ý gì với Tần Vương.
Hai mươi bạt tai rất nhanh đã tát xong, hai bên mặt trái phải của thị nữ kia sưng đỏ một mảnh, nàng ta hai mắt rơm rớm nước mắt, nhưng không dám khóc, toàn thân sắp ngất lịm đi.
"Sao mọi người không nói gì?"
Tần Vương như thể không có việc gì cười nói:
"Núi phía đông Lâm Khê đã được bao lại, sẽ không có thú dữ tiến vào đâu, chúng ta lấy nửa canh giờ làm hạn, ai bắt được nhiều con mồi nhất thì hôm nay người đó đứng đầu, mọi người thấy sao?"
Đám nhị thế tổ đi theo Tần Vương lập tức hoan hô lên.
"Phần thưởng đứng đầu hôm nay là ngọc như ý của Thái hậu nương nương lấy ra, ta đã thèm muốn lâu lắm rồi."
"Tần Vương phải nhường chúng ta chút nha, đừng có cướp đi tất cả danh tiếng đấy nhé."
"Đừng nói nhiều như vậy, chạy nhanh đi, giá!"
Mấy chục con ngựa chạy đi nhanh như gió.
Việt Ảnh có lẽ vì thường xuyên tham gia săn thú nên sau khi ăn thịt khô xong nó cũng tham gia hóng chuyện.
Nam tử đam mê săn bắn, trong nữ tử cũng có người thích săn bắn, đi theo sau chậm một bước.
Nhưng mà phần lớn nữ tử chỉ tới chơi chút thôi, họ ngồi trên lưng ngựa đi thăm thú khắp nơi, nhìn xem phong cảnh coi như là đang tham gia hội săn thú.
Trình Loan Loan tới hội săn bắn là có chuyện riêng phải làm, không đợi Vinh Khánh quận chúa tới làm khó dễ, nàng đã xoay người lên ngựa, cùng Yên Hồng nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Sắc mặt Vinh Khánh âm u cứ như có thể nhỏ ra nước, tuy người trong toàn kinh thành đều biết nàng ta không phải huyết mạch hoàng gia, nhưng thân phận của nàng ta vẫn tôn quý như cũ, chưa bao giờ có người dám không cho nàng ta thể diện như vậy.
Trước kia lục ca đối xử với nàng ta rất tốt, chính vì tiện phụ kia mà khiến nàng ta khốn đốn trước mặt mọi người.
Lúc trước nội ứng có nói cho nàng ta, lục ca thích một quả phụ ở Hồ Châu, nàng ta còn khịt mũi coi thường, cảm thấy đấy là lời nói vô căn cứ.
Nhưng hôm trước gặp phải tiện phụ này ở Khôn Ninh cung, nàng ta đã biết, rất có khả năng lục ca đã động lòng, bởi vì tiện phụ này không phải một quả phụ già như trong tưởng tượng của nàng ta, mà ngược lại còn rất trẻ tuổi, trên người có loại khí chất vô cùng hấp dẫn sự chú ý của người khác, lục ca bị hấp dẫn là rất bình thường... Nhưng nàng ta không bao giờ có thể ngờ rằng, lục ca lại để ý tiện phụ này, còn vượt qua cả muội muội trên danh nghĩa là nàng ta đây... Vậy thì làm sao nàng ta có thể nhịn nhục nỗi?
Vinh Khánh kéo dây cương, hạ giọng, gằn từng chữ một:
"Phái người đi theo sau, bổn quận chúa muốn cho nàng ta không ra khỏi Lâm Khê."
Thị vệ phía sau nàng ta lập tức tuân lệnh, cúi đầu biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận