Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 706: Đến Hồ Châu tham gia thi cử (2)

Thẩm Chính nhận lấy đôi vớ, trong lòng cảm thấy rất xúc động. Trước kia chỉ nghĩ là một thiện ý nho nhỏ, không ngờ lại nhận được báo đáp.
Thu dọn vài bộ quần áo, mang theo hơn mười quyển sách, sắp xếp lên xe ngựa xong là có thể chính thức xuất phát.
Viện thí có hai vòng thi, thời gian hai vòng cách nhau ba ngày, hơn nữa tính cả thời gian đi cùng với thời gian chờ yết bảng, ước chừng tổng cộng là hơn mười ngày.
"Nương, chuyện trong nhà cứ giao cho con, người cứ yên tâm đi."
Triệu Đại Sơn vỗ vỗ ngực:
"Lúc nương đi tình hình thế nào thì lúc trở về cũng y nguyên như vậy."
"Khẳng định là không y nguyên đâu."
Triệu Tứ Đản phản bác:
"Thời gian mười ngày, trong sân hẳn sẽ có nụ hoa, lúa dưới ruộng cũng sẽ cao hơn."
Triệu Tam Ngưu mở miệng nói:
"Chỗ phường xà bông có con phụ trách giám sát, nương không cần lo lắng."
"Chuyện trong nhà từ trên đến dưới đều có ta lo liệu."
Triệu lão thái thái ôm chắt nữ, cười tủm tỉm nói:
"Mấy ngày này ta sẽ ở lại nhà các con. Yên tâm đi, sẽ không xảy ra sai sót gì đâu."
"Gâu gâu gâu!"
"Ẳng ẳng!"
"Hú Hú Hú...."
Ba tiểu tử Đại Hắc, Tiểu Hắc và Tiểu Điểm chạy quanh người Trình Loan Loan không ngừng. Tiểu Hắc quá đáng nhất, dứt khoát ôm lấy chân Trình Loan Loan, chảy nước miếng ròng ròng.
"Mi đấy nha...."
Trình Loan Loan bật cười lắc đầu:
"Há mồm ra."
Nàng nhanh chóng mua mấy miếng thịt khô thơm ngon ngào ngạt từ trong thương thành, đút vào mồm mỗi con một ít. Nàng dùng tay áo che lại động tác nên mọi người xung quanh không ai thấy rõ.
Sau khi cho tụi nó ăn thịt khô xong, ba con lập tức ngậm thịt trốn vào trong góc thưởng thức.
"Mấy đứa các con phải ngoan ngoãn nghe lời a nãi."
Trình Loan Loan dặn dò:
"Nếu gặp phải việc hệ trọng gì không biết xoay xở, đầu tiên thử tự mình giải quyết, nếu thật sự không giải quyết được thì chờ ta về giải quyết. Được rồi, ta đi đây."
Thật ra Trình Loan Loan cũng không có gì phải lo lắng cả, trong nhà có hai vị lão nhân, muốn ăn cơm thì đến nhà ăn bên nhà cũ Triệu gia là được, những việc khác trong nhà thì nhờ cậy những phụ nhân chịu khó khác trong thôn. Bên chỗ phường xà phòng thì có Tam Ngưu và Ngôn chưởng quầy, Tửu lâu bên kia thì có Nhị Cẩu cùng Tuệ Nương phụ trách. Nói tóm lại là cũng không có việc hệ trọng gì cần nàng lo lắng.
Nàng cất bước lên xe ngựa.
Một đoàn người trong sân nhìn theo.
Hai chiếc xe ngựa một trước một sau rời khỏi thôn Đại Hà.
Xe ngựa của Thẩm gia chạy phía trước, Thẩm Chính ngồi trong xe, hai người bên cạnh là Trình Chiêu và Ngu Chiêm đều là mọt sách, xe dập dềnh xóc nảy như vậy mà hai người này vẫn còn đọc sách được.
Hắn cũng không có hứng thú nước tới chân mới nhảy nên chui từ trong xe ra, nhảy khỏi xe ngựa Thẩm gia, sau đó nhảy lên xe của Trình Loan Loan.
Đương nhiên hắn không ngồi vào trong mà chỉ chen chúc bên cạnh A Phúc.
A Phúc đang đánh xe, vội vàng giảm tốc độ:
"Sao thiếu gia qua đây? Chiếc xe ngựa kia không thoải mái sao?"
Thẩm Chính hắng giọng, kéo rèm xe lên he hé:
"Thẩm, thẩm có khỏe không?"
Từ tối qua Trình Loan Loan đã uống thuốc chống say xe, trên người còn dán miếng chống say, lúc này vừa mới đi một lúc, tạm thời không cảm thấy có gì khác thường, nàng lắc đầu nói:
"Ta không sao, sao vậy?"
"Hừm."
Thẩm Chính sờ sờ mũi:
"Gì nhỉ, con chỉ muốn hỏi nhỏ thẩm một câu, thẩm có suy nghĩ gì với cha con không?"
Nghe nói như thế, Lục Ánh Tuyết lập tức ló đầu ra:
"Tiểu Chính, ta cũng muốn hỏi xem, Huyện lệnh đại nhân rốt cuộc có ý gì với Loan Loan tỷ không? Ta nghe người trong thôn nói, trước kia cha cháu có mời bà mối đến đề thân, xem dáng vẻ đó, hình như là sẽ không thành thân nếu người kia không phải là Loan Loan tỷ. Nhưng ta ở trong thôn lâu như vậy mà cũng không thấy Huyện lệnh đại nhân tỏ thái độ gì cả. Có phải thôn dân hiểu lầm gì rồi hay không?"
"Không có hiểu lầm gì đâu ạ, cha cháu đúng là muốn thành thân với thẩm."
Thẩm Chính lập tức mở miệng:
"Nhưng mà cha cháu lại là người luôn đặt chính sự lên đầu tiên, vừa bận rộn thì sẽ quên tất cả những việc khác. Chờ đợt này ông ấy hết bận rồi thì sẽ ngỏ lời."
Trên mặt Lục Ánh Tuyết hiện lên sự ghét bỏ:
"Vậy thì không được, một nam nhân đặt chính sự lên trên hết không được đâu."
Nàng buông rèm xe xuống, kéo Trình Loan Loan nói nhỏ:
"Loan Loan tỷ, nữ nhân chúng ta xuất giá nhất định phải tìm được người tri kỷ. Mặc kệ chức quan của hắn cao hay thấp, cũng không quan tâm hắn có bao nhiêu tiền bạc, quan trọng nhất là phải đặt tỷ lên hàng đầu...."
Trình Loan Loan dở khóc dở cười, nàng vốn không nghĩ tới chuyện có quan hệ đó với Thẩm huyện lệnh, hơn nữa nàng cũng đã nói với Thẩm lão phu nhân rồi, chờ sau khi qua đợt bận rộn mùa xuân này sẽ chính thức tổ chức yến tiệc nhận thân.
Thẩm Chính ngồi ngoài thùng xe rơi vào trầm tư. Xem ra hắn phải thuật lại những lời của Ngu phu nhân cho cha hắn mới được. Cha già của hắn thật sự phải cố gắng một lần....
Bạn cần đăng nhập để bình luận