Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 501: Toàn bộ vải vóc bán sạch (1)

Ngày hôm sau.
Ánh nắng mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Triệu Nhị Cẩu và Triệu Đại Vượng dậy sớm, đem toàn bộ vải vóc còn lại chất đống trên xe ba gác đẩy ra ngoài.
Bọn họ thuê một sạp hàng nhỏ ở khu chợ sầm uất nhất, cất giọng hét lên.
Giá bán của bọn họ so với giá thị trường thấp hơn hai văn tiền, buôn bán coi như không tệ, chẳng qua còn chưa bán được mấy tấm vải thì đã có một đám người đột nhiên hung thần ác sát vây quanh.
"Tiểu tử lạ mặt từ đâu tới mà lại dám ở ngay trước cửa Trương Ký bố trang của chúng ta bán vải hả, chán sống rồi phải không?"
Bố trang là cửa hàng vải.
Đại hán dẫn đầu cầm một cây gậy thô trong tay, vẻ mặt hung thần ác sát.
Hắn vung tay lên, mấy hán tử phía sau từng bước từng bước xúm lại.
"Đập cái sạp này của hắn cho ta!"
Triệu Đại Vượng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng nhào tới, đem vải vóc bảo vệ trong ngực.
Một mình hắn làm sao là đối thủ của bốn tráng hán, trực tiếp bị người ta xách lên giống như xách một con gà con.
"Mấy vị đại ca, có gì thì cứ nói chuyện trước đã."
Triệu Nhị Cẩu tuy rằng phẫn nộ nhưng vẫn bày ra một bộ mặt tươi cười. Hắn móc từ trong túi ra một nắm tiền đồng đưa qua:
"Mời mấy vị đại ca uống trà, mọi người bớt giận nhé, đây đều là hiểu lầm cả, đừng động thủ nha."
Một nắm tiền đồng kỳ thật còn chưa tới trăm văn tiền, nhưng nhìn có vẻ nhiều, cũng làm cho người ta thấy hài lòng, quan trọng nhất là, có vẻ rất biết điều.
Đại ca đầu lĩnh kia phất phất tay, Triệu Đại Vượng được thả ra.
Triệu Nhị Cẩu đi qua, cười nói:
"Tiểu đệ là đến Nam Dương lần đầu tiên, cũng không rõ ràng quy củ trên đường Nam Dương nên mạo phạm đến Trương Ký bố trang, cái này đúng là lỗi của chúng ta, các ngươi muốn đập sạp cũng không có gì đáng trách. Chỉ là đập sạp hàng nhỏ rồi, tất cả mọi người sẽ nói rằng Trương Ký ỷ thế hiếp người. Mà trong thành có nhiều bố trang như vậy, nhất định mọi người không muốn đến cửa hàng danh tiếng không tốt. Thay vì làm hỏng danh tiếng của cửa hàng nhà mình, vậy không bằng hợp tác một chút, tất cả mọi người đều có thể kiếm chút tiền."
Hắn nói chuyện trật tự rõ ràng, không kiêu ngạo không tự ti, chủ yếu nhất chính là, còn có lợi ích hấp dẫn nữa.
Đại ca đầu lĩnh kia chính là chưởng quỹ của Trương Ký. Giá bán vải vóc của Trương Ký luôn theo giá thị trường, buôn bán vẫn luôn rất tốt, kết quả hôm nay bởi vì sạp hàng nhỏ này mà sinh ý đều bị cướp đi. Cho nên lúc này hắn mới dẫn theo một đám tiểu đệ tới gây phiền toái.
"Lô hàng này của ta đều là nhập ở thành bên cạnh, vải bố giá chín văn tiền, vải lanh giá nhập vào là mười sáu văn tiền. Ta lấy lời mỗi thước vải là một văn tiền, bán toàn bộ cho Trương Ký của các ngươi được không?"
Triệu Nhị Cẩu mở miệng nói:
"Các ngươi nhập hàng phải đi xa hơn, bất kể là đường bộ hay đường thủy, chi phí trên đường cũng cần không ít. Mà lô hàng này của ta đưa đến tận cửa nhà các ngươi, cho dù các ngươi một thước vải chỉ kiếm lời được một văn tiền cũng có thể kiếm được khoảng mười lăm lượng bạc."
Chưởng quỹ nhanh chóng lạch cạch tính toán trong lòng.
Vải bố hắn có thể bán mười hai văn, vải lanh có thể bán được hai mươi văn. Chỉ nhẩm tính sơ sơ là có thể kiếm được ít nhất hơn ba mươi lượng bạc.
Cuộc mua bán này, quá có lời.
Quan trọng nhất là, không có rủi ro khi phải đi đường dài nhập hàng nữa.
Năm nay thu hoạch các nơi giảm mạnh, rất nhiều nơi có lưu dân, dẫn đến sơn phỉ hoành hành. Nếu nhập hàng từ nơi khác sợ nhất chính là gặp phải sơn phỉ.
Hàng được gửi đến tận cửa, không có lý do gì mà không cần.
Hắn lập tức cười rộ lên:
"Tiểu tử, ngươi biết làm ăn đấy, được, cứ làm thế đi. Người tới, giúp khuân hàng."
Bốn tráng hán phía sau lập tức tiến lên, đem toàn bộ vải vóc trên xe ba gác mang vào trong Trương Ký.
Trong lòng Triệu Đại Vượng nhỏ máu, kéo tay Triệu Nhị Cẩu hỏi:
"Cứ để bọn họ kiếm lợi như vậy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận