Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1685: Thỉnh cầu triều đình phái binh (1)

Nhiều ngày liên tiếp, lão bách tính trong kinh thành đều đang nghị luận chuyện Tuệ phu nhân bị bắt.
Nhưng trên triều lại không có bất cứ chính lệnh nào được đưa ra, rốt cuộc cứu hay không, phái bao nhiêu binh lực đi cứu... tới bây giờ không có kết quả nào.
Trong Duyệt Lãm Các, một bài văn thu hút sự chú ý của mọi người.
Đây là một bài văn biền ngẫu dùng danh nghĩa Đông Lưu cư sĩ viết, bài văn rất đơn giản, chỉ cần biết chữ là có thể đọc hiểu.
Bài văn viết những cống hiến của Tuệ phu nhân cho nước Đại Vũ trong những năm qua phát hiện lúa tái sinh, giúp vô số lão bách tính không còn đói bụng nữa; mở rộng cây bông, giúp nhiều người thoát khỏi cái rét lạnh, phát minh quạt gió bằng sức người, giảm thiểu hàng trăm hàng nghìn sự việc trúng độc trong mỏ than; phát giác ý đồ của Tịch Cơ quốc, không để nông điền của nước Đại Vũ bị vật chủng không rõ xâm phạm... bảo vệ hoàng thượng thái tử, giúp nước Đại Vũ thoát khỏi nội chiến... Từng chuyện từng chuyện, lấy ra bất cứ chuyện nào đặt lên người một người đều đủ khiến người này thăng quan phát tài, gia tộc vinh quang.
Nhưng toàn bộ đều là Tuệ phu nhân làm.
Người đọc sách trong Duyệt Lãm Các lần lượt chấn động không thôi, cầm bài văn đọc đi đọc lại.
"Tuy Tuệ phu nhân là nữ tử nhưng không hề thua kém nam tử, chúng ta lấy Tuệ phu nhân làm gương."
"Nhưng Tuệ phu nhân tốt như vậy lại bị Tây Nhung quốc bắt đi, nghe nói Tây Nhung quốc ép Tuệ phu nhân nghiên cứu ra giống lúa phù hợp với thổ nhưỡng của Tây Nhung."
"Tuệ phu nhân sắp xếp nhi tử trốn thoát trở về báo tin, chứng tỏ tuyệt đối sẽ không khuất phục dưới dâm uy của Tây Nhung Vương, nếu triều đình không phái binh, Tuệ phu nhân nhất định sẽ lạnh lòng, sau này còn sẽ có ai nguyện ý trung thành với nước Đại Vũ nữa?"
"Đạo lý mà văn nhân chúng ta đều biết, triều đình há lại không biết, lúc này còn chưa thương nghị ra kết quả, có lẽ là có cân nhắc sâu hơn."
"Mặc kệ là cân nhắc gì, ta cho rằng đều phải cứu người."
Ngu Chiêm từ trong góc đi ra, siết chặt nắm tay nói:
"Ta là người đọc sách tầng thấp nhất, nếu không có Duyệt Lãm Các do Tuệ phu nhân mở, ta tuyệt sẽ không trở thành tiến sĩ đương triều. Ta hi vọng triều đình mà ta trung thành là một triều đình nguyện ý bảo vệ thần dân của mình chứ không phải là làm việc sợ đầu sợ đuôi, mặc cho Tây Nhung cưỡi lên đầu cũng không phản kháng... Ta kiến nghị, mọi người đồng loạt dâng thư, thỉnh cầu hoàng thượng phái binh!"
Chuyện trong kinh thành tạm thời vẫn chưa truyền tới tỉnh Vân, đương nhiên cha hắn không thể nào viết bài văn này.
Là hắn mô phỏng bút tích của cha chắn, viết sự tích của Tuệ phu nhân, đặt ở khu đọc sách của Duyệt Lãm Các.
Nhã xưng Đông Lưu cư sĩ này đã thành danh hiệu mà gần như tất cả người đọc sách điều biết trong vòng kinh thành, lấy danh của Đông Lưu cư sĩ viết văn chương mới có thể khiến những người đọc sách hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ này coi trọng chuyện này.
Bút của người đọc sách chính là trường mâu của sĩ binh, biết dùng cũng sẽ có lực sát thương cực mạnh.
Dưới tràn lời hùng hồn của Ngu Chiêm, huyết tính ẩn giấu của người đọc sách lần lượt bị kích thích ra, họ tạm thời quên đi khoa cử, cầm bút lông trong tay lên, biến thành trường mâu, viết từng chữ trên giấy, bút giấy nhẹ như không giống như có trọng lượng.
Văn nhân đồng loạt dâng thư, khơi dậy náo động cực lớn ở kinh thành.
Không chỉ như vậy, các nữ học sinh ở học đường nữ tử kinh thành cũng tham gia liên danh lần này.
"Tuệ phu nhân là sơn trưởng của học đường nữ tử chúng ta, sơn trưởng bị bắt, chúng ta thân là học sinh, tuyệt không thể khoanh tay đứng nhìn."
"Chúng ta là nữ tử, không thể lên chiến trường, nhưng ta nguyện quyên góp tất cả trang sức, cống hiến chút lực mỏng cho quân sĩ xuất chinh."
"Lấy danh nghĩa của học đường nữ tử chúng ta quyên góp cho triều đình, hi vọng triều đình có thể nhanh chóng phái binh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận