Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1612: Vương thất A Tát Bố đến kinh thành (2)

Tần Vương lập tức đứng lên:
"Để bổn vương đến xem chúa sơn lâm này rốt cuộc uy mãnh cỡ nào."
Hắn đi tới chính giữa, từ bên hông rút ra bội kiếm, dùng lưỡi kiếm chạm vào mảnh vải đỏ, mạnh tay xốc lên.
Trong lồng sắt, là một con hổ.
Đây là một con hổ trưởng thành, nhìn bề ngoài ước chừng sáu bảy trăm cân, bộ lông trên người màu nâu vàng và màu đen đan xem, trên trán có mấy đường vân màu đen, rất giống chữ Vương.
Trước khi vải đỏ chưa được vén lên, con hổ đã nằm úp sấp trong lồng sắt, thoạt nhìn không có bất kỳ khí thế nào.
Nhưng sau khi tấm vải đỏ được kéo ra, ánh sáng ập tới, xung quanh vang lên các tiếng hít khác nhau, con hổ mạnh mẽ đứng lên. Nó đột ngột đứng dậy, thân hình của nó chiếm hết không gian bên trong lồng sắt, có vẻ mạnh mẽ uy phong.
Con hổ đồng thời vươn ra bốn móng vuốt sắc bén, giống như lưỡi dao bén nhọn tuốt ra khỏi vỏ, nó mở miệng ra gầm rống một tiếng điên cuồng.
Cho dù nó quả thật yên tĩnh nhưng cũng vẫn có khí thế của vua rừng rậm, rống một tiếng, nữ quyến ở đây sợ tới mức vội vàng lui về phía sau.
"Đây là dã thú hung mãnh nhất A Tát Bố, chỉ có chúa tể sơn lâm mới xứng với Hoàng Thượng nước Đại Vũ chí tôn vô thượng."
A Tát Bố Vương đặt tay ở vị trí tim, thành tâm mở miệng, "Mãnh thú cuồng dã không phục cai quản, kính xin Hoàng Thượng trước tiên hãy nuôi nhốt một khoảng thời gian, chờ về sau dã tính của nó bớt đi, có thể thuần phục trở thành tọa kỵ, tức là vật để cưỡi."
Trong lòng Hoàng đế cực kỳ vui mừng.
Thân là người đứng đầu một nước, thích nhất là những con thú khó thuần hóa.
Mặc kệ con hổ này có thể thuần phục thành tọa kỵ hay không, đều phải nuôi nhốt ở phía sau núi hoàng gia, đây là tượng trưng cho hoàng quyền.
Vương hậu của A Tát Bố cũng dâng ra lễ vật mà nàng cố ý chuẩn bị cho Hoàng hậu:
"Đây là kem dưỡng da được tinh chế từ Thiên sơn tuyết liên, đem Thiên sơn tuyết liên nở trăm năm một lần trong sương sớm, cộng thêm nước tuyết trăm năm của Thiên Sơn, cộng thêm nước sông băng ngàn năm, ủ mười năm, khi bôi lên da có thể dưỡng nhan làm đẹp, có thể xóa sẹo... Là kem dưỡng da tốt nhất của A Tát Bố Quốc tặng cho quốc mẫu tôn quý nhất của nước Đại Vũ.
Trong bình sứ màu xanh lam có loại bột màu trắng ngà, tản ra mùi thơm ngát nhè nhẹ, vừa nhìn đã biết là thứ tốt.
Hoàng hậu nhìn thấy rất thích, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
Hoàng đế cũng không phải là người keo kiệt, phất tay ban thưởng ngay tại chỗ, có đồ sứ, vải vóc, trang sức, thư tịch...
Trong thời gian qua lại này, giao tình giữa hai nước nhanh chóng tăng lên.
Quốc yến kéo dài cả buổi chiều mới kết thúc, Trình Loan Loan cũng mệt mỏi, khắp lưng đau nhức.
Nhưng tiếp theo, còn mệt hơn.
Hồng Lư Tự phụ trách phần công việc lần này, vì A Tát Bố Vương đến mà an bài rất nhiều hoạt động, ví dụ như ngắm hoa, du ngoạn trên hồ, cưỡi ngựa, đá cầu...
Đối phương là người của vương thất nên toàn bộ quá trình Hoàng hậu đều đi cùng Vương hậu A Tát Bố, Trình Loan Loan tất nhiên cũng phải đi bên cạnh.
Liên tục sáu bảy ngày, mỗi ngày hoạt động đều không trùng lặp khiến Trình Loan Loan mệt mỏi rã rời.
Nàng chỉ muốn biết, vương và vương hậu nhàn rỗi như vậy sao, không vội trở về xử lý quốc gia đại sự sao, rốt cuộc còn muốn ở lại bao lâu...
Đến ngày thứ tám, cuối cùng cũng là hoạt động trong phòng, Hoàng hậu mời Vương hậu đến Khôn Ninh Cung uống trà.
Sáng sớm, Trình Loan Loan đã dậy, rửa mặt chải đầu sửa soạn một phen, thay trang phục cáo mệnh Nhị phẩm phu nhân, trên đầu đội chiếc mão nặng trịch, ngồi xe ngựa đi tới hoàng cung.
Trong khoảng thời gian này, nàng tiến cung không cần thông báo, chỉ cần đưa ra lệnh bài.
Đi tới cửa Khôn Ninh Cung, vừa lúc gặp Vương hậu A Tát Bố đến.
Vương hậu tuổi tác không lớn lắm, dáng vẻ ngoài ba mươi, người đeo vàng bạc châu báu, có ánh vàng lấp lánh, phía sau có đến tám tùy tùng đi theo.
Nhìn thấy Trình Loan Loan, Vương hậu có vẻ rất háo hức:
"Chào Tuệ phu nhân."
Trình Loan khom gối hành lễ như thường lệ:
"Bái kiến Vương hậu."
"Chúng ta cùng vào thôi."
Vương hậu giữ chặt tay Trình Loan Loan, quay đầu nhìn tùy tùng phía sau, "Các ngươi đều chờ ở bên ngoài."
Bà tử gần Vương hậu nhất cụp mắt nói:
"Vương hậu là nữ nhân tôn quý nhất của A Tát Bố, bên người phải có người hầu hạ."
Giọng nói nghe rất cung kính nhưng lại không khỏi khiến người ta nghi ngờ.
Trình Loan Loan nhìn bà ta nhiều hơn, sau đó chú ý tới, trên mặt Vương hậu đang kìm nén tức giận...
Bạn cần đăng nhập để bình luận