Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 222: Sói hoang tìm đến cửa (2)

Trình Loan Loan nhìn thoáng qua bờ tường trong sân, cảm thấy vô cùng may mắn.
Lần trước dây điện và tấm pin mặt trời dùng để đe dọa Triệu Phú Quý bị nàng mang về chôn ở dưới bờ tường trong sân, dùng cỏ khô che lấp, chỉ đủ để đặt ở sân trước, nếu sói hoang từ cửa chính tiến vào, hoặc là từ sân sau nhảy vào, căn bản sẽ không bị điện giật.
Dòng điện này khá mạnh, lông trên người mấy con sói hoang đều bị cháy, nhưng chúng không ngất đi, bốn cặp mắt màu xanh lá đặc biệt đáng sợ trong bóng đêm..
"Nhất định là phụ thân đang bảo vệ chúng ta!"
Triệu Nhị Cẩu đi vào, mạnh miệng nói:
"Đại ca, mau cầm đao đi ra, nhanh chóng giết bốn con sói này, để tránh tai họa cho thôn dân."
"Ô ô ô!"
Tiểu Hắc chắn trước mặt sói mẹ, nó lộ ra vẻ hung dữ.
Sắc mặt Trình Chiêu nghiêm túc:
"Nhị cô, Tiểu Hắc không phải chó, là sói, nơi này có một con sói cái, có sữa, chắc là nương của Tiểu Hắc."
Trình Loan Loan hoảng sợ, nàng khom lưng vớt Tiểu Hắc lên, nhìn kỹ một chút, thật đúng là sói.
Đây là vận may quỷ quái gì, lên núi vậy mà có thể nhặt được một con sói.
Khi nàng ôm Tiểu Hắc, con sói mẹ nằm trên mặt đất mấy lần muốn đứng dậy, nhưng nó vừa bị điện giật, căn bản không còn sức lực, nó hung ác nhìn chằm chằm Trình Loan Loan, hận không thể nhào tới cướp lại con của mình.
Tiểu Hắc nằm trong lòng Trình Loan Loan, dùng đầu lưỡi ướt mềm liếm ngón tay nàng, trong miệng nức nở kêu lên, dường như đang cầu xin.
Trình Chiêu chậm rãi nói:
"Sói là động vật bầy đàn, lại ghi thù, giết một con, sau này sẽ có vô số sói hoang tìm đến trước cửa."
Triệu Đại Sơn không biết làm sao:
"Sói hoang cũng biết đến nhà chúng ta, thả đi nhưng sau này lại đến thì làm sao bây giờ?"
Triệu Tứ Đản mở miệng nói:
"Sói mẹ chắc là tới tìm sói con, thả Tiểu Hắc đi, chúng nó chắc sẽ không trở lại nữa."
Hắn có chút không nỡ ôm Tiểu Hắc lại đây, Tiểu Hắc nép vào trong cổ hắn, nức nở kêu lên.
Trình Loan Loan đã xem một số bộ phim tài liệu về những con sói hoang dã, đây là một loài động vật cực kỳ hung dữ, có thể làm tổn thương con người, thù rất dai. Một đàn sói có tới mấy chục con, giết chết bốn con sói này, những con sói còn lại nhất định sẽ tìm tới cửa.
Nàng mở miệng nói:
"Mấy người các con, mỗi người khiêng một con sói lên núi, ném chúng vào trong núi đi, Tiểu Hắc cũng thả lên núi luôn."
Triệu Đại Sơn gật đầu, cùng mấy đệ đệ khom lưng khiêng con sói không nhúc nhích lên vai và đi lên núi.
Bọn họ không dám đi quá sâu, sợ ở sâu bên trong có những con sói khác đang chờ đợi, ném chúng vào một khu rừng rậm rồi vội vàng về nhà.
Trình Loan Loan thức dậy vào hơn nửa đêm, chôn dây điện vào bên trong tường viện ở sân sau, vây hết nhà lại, ban ngày ngắt điện để tránh làm người bị thương, buổi tối mở ra phòng trộm, có chuyện gì xảy ra cũng có thể đẩy lên người Triệu Hữu Kim, quả thực là hoàn hảo.
Sau nửa đêm, nàng ngủ rất ngon.
Trời còn chưa sáng, Trình Loan Loan đã thức dậy.
Nàng ngáp một cái rồi đi đến trong sân, Ngô Tuệ Nương dậy sớm, ngồi giặt quần áo ở trong sân, vốn là mỗi người giặt quần áo của chính mình, Ngô Tuệ Nương lại muốn giúp Trình Loan Loan nên giặt cùng nhau, Trình Loan Loan tranh không lại, đành phải tùy theo nhi tức.
Nàng đi tới mở cửa sân, cửa vừa mở ra, một mùi máu tanh xông vào mặt.
Nàng cúi đầu nhìn, sợ tới mức lui về phía sau một bước.
Mẹ nó, tại sao trước cửa nhà nàng lại có nhiều thỏ chết như vậy, còn có một con sóc chết, tất cả đều bị cắn nát yết hầu, mất mạng chỉ với một phát cắn.
"Ô ô ô!"
Bên cạnh một đống con mồi, một cục nhỏ xíu chui ra.
Là Tiểu Hắc, nó cắn vạt áo Trình Loan Loan làm nũng, trên mặt nó mơ hồ có thể nhìn ra cảm xúc khoe khoang đắc ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận