Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 131: Lên núi dễ, xuống núi khó 1

Mặt trời lên cao.
Tuy mới là buổi sáng sớm, nhưng trời đã vô cùng nóng bức, mặt trời hừng hực, mồ hôi ướt đẫm người.
Lý chính mặc bộ y phục tốt nhất của mình đi tới, trên quần áo từ đầu đến chân đều không có một mảnh vá, giày cũng không phải là giày rơm phổ biến trong thôn mà là một đôi giày vải màu xanh đen được cắt may chỉnh tề, hiếm khi bên trong còn mang vớ nữa.
"Thảo dân gặp qua Huyện lệnh đại nhân."
Lý chính bước tới, lập tức quỳ rạp xuống mặt đất hành lễ.
Phía xa, người dân trong thôn nhìn thấy cảnh này ngay tức khắc sợ đến mức rụt cổ, nhanh chóng khom người trốn dưới ruộng lúa, sợ bị Huyện lệnh đại nhân nhìn thấy thì phải đi qua hành lễ.
Huyện lệnh lãnh đạm nói:
"Đứng lên đi, trước tiên đưa bản quan đi xem kênh mương mà thôn ngươi đào được."
Lý chính đứng lên, đầu đổ đầy mồ hôi, vốn kế hoạch của ông là sáng sớm nay sẽ tự mình đi lên trấn trên để gặp Huyện lệnh đại nhân, nhưng sau khi nghe lời đề nghị của nương Đại Sơn thì ông đã quyết định giờ ngọ mới đi, nhưng không nghĩ đến thế nhưng Huyện lệnh đại nhân lại tự mình đến đây, thiếu chút nữa hù chết ông.
Lý chính run rẩy đứng lên, cúi đầu dẫn đường ở phía trước.
Có thể trực tiếp đi bằng đường chính để lên núi, ngọn núi này tên là núi Đại Đông, thuộc thôn Đại Hà, không cần phải đi xa, chỉ cần đứng ở giữa sườn núi nhìn lên trên là đã có thể nhìn thấy kênh mương kéo dài từ sơn cốc, nhìn xuống dưới sẽ thấy dòng nước trong vắt chảy cuồn cuộn vào ruộng lúa, nhưng mà bây giờ ruộng lúa trong thôn đều đã được tưới nước, nên lỗ thông nước đã bị chặn lại, nước trong mương đang lặng lẽ chảy xuôi.
"Đưa bản quan lên núi xem chỗ đầu nguồn nước."
Huyện lệnh đại nhân lại lên tiếng, lý chính chỉ đành phải tiếp tục dẫn đường.
Đường lên núi không quá ghập ghềnh, nhưng quả thật không gần, dáng người Huyện lệnh lại hơi mập, còn chưa đi được bao xa đã mệt thở hồng hộc, gã sai vặt bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ.
Sư gia cùng đi theo cũng mệt không chịu được, đề nghị nói:
"Huyện lệnh đại nhân, không bằng tìm mấy hán tử nâng Ngài đi."
Vừa nghe như vậy, lý chính liền đau đầu, trong thôn có hán tử nhưng lại không có kiệu, phải dùng cái gì để nâng đây, dùng ván cửa sao?
Thật ra hán tử trong thôn cũng không ngại nâng ván cửa, nhưng để Huyện lệnh đại nhân ngồi lên ván cửa thì còn ra thể thống gì nữa.
Huyện lệnh khoát tay:
"Còn bao lâu nữa thì tới chỗ nguồn nước?"
Lý chính vội nói:
"Còn khoảng thời gian một chén trà nhỏ."
Với ông mà nói, một chén trà nhỏ có thể đi tới nơi, nhưng Huyện lệnh đại nhân rất mập, hơn nữa đi đường còn chậm hơn so với hài tử ba tuổi, đoán chừng ít nhất phải mất hai chén, à không, phải ba chén trà nhỏ mới tới nơi.
Một đoàn bốn người, ngoại trừ lý chính và gã sai vặt nhìn qua còn có vẻ thoải mái, Huyện lệnh đại nhân và sư gia mệt như chó.
Cuối cùng cũng đi sâu vào trong núi, tới chỗ nguồn nước.
Nơi này là nơi bắt nguồn của mạch nước ngầm, nước không ngừng tuôn ra, ban đầu họ đào một cái miệng lớn để dễ dàng lấy nước xuống ruộng, sau đó ruộng không còn thiếu nước nữa nên lý chính đã sai người lấp lỗ nước lại khoảng hai, ba phần, chỉ để lại một ít nước cho sinh hoạt, để người trong thôn có thể thuận tiện dùng để giặt đồ hoặc là làm những việc khác.
Biểu tình sư gia kinh ngạc nói:
"Nguồn nước ở sâu như vậy, rốt cuộc là làm sao tìm ra được?"
Trước đây nha huyện cũng có tìm người am hiểu về phong thủy để đi tìm kiếm nguồn nước, nhưng vẫn không kiếm được, vậy mà một cái thôn nho nhỏ như thôn Đại Hà lại có thể tự mình giải quyết vấn đề nguồn nước.
Sư gia nhìn phải ngó trái, sau đó kết luận:
"Nơi này ẩm thấp, cỏ cây rậm rạp, lá cây lại to, bùn đất dưới chân ẩm ướt, dựa theo tình hình hoàn cảnh nơi này để thăm dò thì cũng có thể phát hiện được nguồn nước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận