Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1692: Sức mạnh của bom (2)

Chu đại nhân không thể tin vào mắt mình, chỉ ba, bốn viên đen đen kia mà có thể nổ chết năm con lợn béo sao?
Phải biết rằng cần đến ba, bốn người trưởng thành mới bắt được một con lợn lớn như vậy, muốn giết một con lợn cũng không đơn giản như chém một nhát dao.
Nhưng năm con lợn này bây giờ lại chết như thế.
"Đây, đây là vật gì?"
Triệu Tam Ngưu phủi phủi bùn đất trên tốc, nhếch môi cười nói:
"Vật này gọi là bom, dùng mấy thứ bên trong pháo hoa chế tạo ra, cụ thể cách làm đều được ghi trong sổ con này."
Thẩm Chính trình sổ con lên.
Trên tay Chu đại nhân toàn là bùn, vội vàng lau lên y phục rồi mở quyển sổ ra.
Bên trong viết rất rõ ràng, làm sao để lấy nguyên liệu trong pháo hoa, mấy thứ nguyên liệu này có thể lấy từ chỗ nào, số liệu phối hợp các nguyên vật liệu này, quá trình chế tạo, những việc cần chú ý... Tất cả đều được ghi chép cẩn thận trong quyển sổ này.
Còn có ghi lại chi phí cần thiết.
Để chế tạo ra vật này chủ yếu cần có ba thứ, một là tiêu thạch, hai là lưu huỳnh, cuối cùng là than củi.
Than củi rẻ nhất, lưu huỳnh cũng không khó tìm, chỉ có tiêu thạch là tương đối quý giá, đây cũng nguyên nhân khiến pháo hoa có giá cao.
Nhưng giá cả của tiêu thạch đắt không phải vì pháo hoa, mà là vì những nhà quyền quý thường dùng tiêu thạch để chế tạo ra băng, để tạo ra một khối băng thì cần tiêu hao một lượng lớn tiêu thạch, điều này khiến giá của tiêu thạch luôn ở mức cao.
Mặt khác, tiêu thạch cũng có thể dùng để chữa bệnh... Tính toán một chút thì một quả bom cỡ chừng một nắm tay sẽ tốn khoảng năm trăm văn tiền, vị chi là nửa lượng bạc.
Chi phí cao như vậy khiến Chu đại nhân có chút tức ngực... Tết Âm Lịch, tết Nguyên Tiêu, Tết Đoan Ngọ, Tết Trung Thu mỗi năm... cùng với những dịp ma chay cưới hỏi đều sẽ dùng pháo hoa pháp trúc, mấy thứ này nếu được dùng trong chiến tranh thì Đại Vũ lo gì không đánh lại Tây Nhung.
"Mấy người các ngươi đúng là lập công lớn rồi!"
Chu đại nhân khép sổ con:
"Ta lập tức vào cung bẩm báo hoàng thượng, các ngươi ở đây chờ tin tốt đi!"
Hắn nói xong thì xoay người lên ngựa, vội vàng chạy về phía hoàng thành.
Trình Chiêu mang năm con lợn chết về chia cho hàng xóm láng giềng ở hẻm Đức An cùng ăn.
Kế tiếp, Thẩm Chính luôn quan sát chặt chẽ các phường chế tạo pháo hoa trong thành, rất nhanh những phường này đều bị triều đình kiểm soát, lén chiêu mộ một số lượng lớn công nhân để mau chóng sản xuất bom số lượng lớn, đến lão nhân và lão thái thái cũng không ngồi yên, đều đến xưởng chế tạo làm việc.
Cùng lúc đó, hoàng hậu đương triều phát biểu ở học đường nữ tử kêu gọi quyên tặng vàng bạc tài bảo được sáu vạn lượng bạc, dưới sự kêu gọi của hoàng hậu, toàn bộ nữ tử trong kinh thành đều đi quyên góp, chỉ tính số bạc do nhóm nữ nhân quyên góp đã được tới hai mươi tám vạn lượng bạc.
Trong nhóm nam tử cũng có người đề xuất góp bạc, các phú thương quan viên cũng hào phóng đóng góp, tổng cộng được ba mươi mốt vạn lượng.
Hơn nữa triều đình chi ngân sách hai mươi vạn lượng, quân lương tổng cộng thu được hơn bảy mươi vạn lượng.
Số bạc này nghe qua thì nhiều nhưng trên thực tế lại không nhiều như vậy..
Lương bình quân của tân binh nhập ngũ một tháng khoảng tám trăm văn, quân lương mỗi tháng đã phải chi tới hai mươi bốn vạn lượng bạc để phát lương, còn chưa nói có rất nhiều chỗ cần dùng bạc, quân lương thật sự không có dư bạc.
Cũng may chuyện lương thảo đã giải quyết xong.
Dân chúng trong khu vực kinh thành và lân cận có nhà góp năm mươi cân, có nhà tám mươi cân, còn có phú thương đã đóng góp năm nghìn cân... Cứ như vậy đã thu được bốn trăm vạn cân lương thực từ dân chúng... Mà số lương thực này cũng không cần hoàn lại.
Lúc cả Đại Vũ đang chuẩn bị để chiến đấu với Tây Nhung thì có mấy con thuyền lớn đã neo ở bến tàu ở ngoài kinh thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận