Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 449: Ý chỉ từ Kinh Thành (1)

Từ bà tử bị đá quỳ trên mặt đất, lập tức trở nên giận dữ.
Bà ta chính là nhất đẳng bà tử Tào gia, tôi tớ trên dưới của Tào phủ đều phải nhìn sắc mặt của bà ta để mà sống, khi nào thì đến lượt những người trong thôn này dạy dỗ bà ta.
Bà ta đột nhiên muốn vùng dậy.
Lại bị Triệu Nhị Cẩu đè chặt bả vai.
Bên cạnh còn có Triệu Tam Ngưu cùng Vương Vĩnh Thành cầm đao canh chừng.
“Mấy người các ngươi chết hết rồi hả?!”
Từ bà tử quát tám tên thị vệ đứng bên ngoài:
“Hôm nay nếu không đem đại tiểu thư mang về Tào phủ, đám người chúng ta đều chuẩn bị rời khỏi Tào gia đi! Tính tình của phu nhân như thế nào các ngươi còn muốn ta lặp lại lần nữa sao?!”
Tám tên thị vệ liếc nhìn nhau, nắm chặt đao trong tay, từng bước đi tới.
Bọn họ là thị vệ trong viện Tào phu nhân, nếu như lần này xảy ra chuyện gì, khi trở về nhất định sẽ bị Tào phủ đuổi ra ngoài.
Nhà họ Tào giàu có, bạc tiêu vặt hàng tháng là bốn lượng bạc, còn cao hơn bạc tiêu vặt mỗi tháng của huyện lệnh, đây là một công việc tốt không tìm được ở chỗ nào khác!
Nghĩ như vậy, tám thị vệ càng thêm kiên định.
Tám người, tám thanh trường đao, khiến thôn dân trong lòng có chút run sợ.
Hạ Tiêu khoan thai tới muộn, đá vài viên đá nhỏ từ dưới đất lên, dùng tay không bắt lấy chúng rồi ném ra ngoài.
Trường đao trong tay của đám thị vệ phía trước đột nhiên rơi xuống đất … Các thôn dân rất kinh ngạc, tất cả mọi người đứng xem đều ngây người, Tiêu Hạ này cũng quá trâu bò, một viên đá nhỏ lại có thể có sức mạnh như vậy … Nhưng mà, hắn chung quy cũng chỉ có một mình, không thể trong nháy mắt bắn rơi tất cả trường đao.
Tên thị vệ đứng đầu bước nhanh về phía trước, sải một bước lao tới, lưỡi đao phi thẳng về phía Triệu Nhị Cẩu đang ôm chặt Từ bà tử.
Triệu Tam Ngưu chưa từng thả lỏng cảnh giác, hắn đã sớm nhìn chằm chằm động tác ở bên đó, vươn trường đao chặn một kích trí mạng này.
Tuy nhiên thanh đao này của hắn là thu được từ trên người của bọn thổ phỉ, chất lượng vô cùng kém, mà đao của thị vệ Tào gia đều được chế tác hoàn mỹ, một thanh đao tốt va chạm với một thanh đao quèn, ngay lập tức nhìn thấy sự khác biệt, đao của Tào gia chỉ bị hất lên một chút, mà đao trên tay Triệu Tam Ngưu trực tiếp bị cắt thành hai nửa.
Vương Vĩnh Thành nhanh chóng tiến lên ngăn lại.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Tất cả mọi chuyện chỉ phát sinh trong giây lát.
Trình Loan Loan là người cách gần nhất, nàng nheo mắt, bay nhanh qua đó, một tay bắt lấy bả vai của Triệu Nhị Cẩu, túm nhi tử sang một bên.
Thanh đao kia xẹt qua cánh tay phải của nàng, ống tay áo bị cắt ra một đường, một tia máu tràn ra.
Triệu Nhị Cẩu kinh hãi:
“Nương, ngài không sao chứ!”
Triệu Đại Sơn nắm lấy cái cuốc, tiến lên:
“Ta liều mạng với các ngươi!”
Triệu Tam Ngưu cầm lấy rìu:
“Các ngươi hôm nay một tên cũng đừng mong rời đi!”
Triệu lão đầu tử tức giận nói:
“Ở thôn Đại Hà của chúng ta mà cũng dám đả thương người, có còn vương pháp hay không!”
Lão nhân gia vừa nói vừa nâng chân hung hăng một đá một cái, Từ bà tử lập tức ngã lăn quay.
Tào Oánh Oánh cả người phát run, giơ tay tát bà ta hết cái này đến cái khác.
Từ bà tử bụm mặt rít gào nói:
“Các ngươi xông lên, đánh chết đám điêu dân này cho ta, có Tào gia chống lưng, không cần phải sợ!”
Đúng lúc này… “Huyện lệnh đại nhân đến!”
Âm thanh uy nghiêm thanh âm, tiếng cãi cọ ồn ào trên sân đột nhiên an tĩnh lại.
Mọi người quay đầu lại, ngoài cửa không biết từ khi nào đã xuất hiện hai cỗ xe ngựa, còn có hai thị vệ cưỡi ngựa đi phía trước, nhìn rất oai phong lẫm liệt.
Thẩm huyện lệnh đứng ở trên xe, không giận mà vẫn uy:
“Người nào ở đây sinh sự, mau báo lên đây!”
Thôn dân thôn Đại Hà tất nhiên là có quen biết huyện lệnh đại nhân, giống như thấy được cọng rơm cứu mạng.
“Huyện lệnh đại nhân nhất định phải làm chủ cho chúng ta!”
Triệu lão thái thái hô to nói, “Nhóm người này giả mạo người của quan phủ, nói muốn tróc nã phạm nhân, thôn dân thôn Đại Hà bọn ta đều là người dân bình thường, nào có phải phạm nhân! Đám thị vệ này còn dám làm bị thương người Triệu gia ta, thật là không đặt vương pháp vào trong mắt! Huyện lệnh đại nhân mau bắt bọn chúng lại!”
Thẩm Chính lớn tiếng nói:
“Chính là lão yêu bà này, còn có tám tên thị vệ cầm hung khí kia!”
Từ bà tử hoảng sợ, bà ta hoàn toàn không dự đoán được đường đường là huyện lệnh đại nhân thế nhưng sẽ đến một cái thôn nhỏ bé, lại còn vô tình đụng mặt thế này.
Bà ta quỳ trên mặt đất nói:
“Huyện lệnh đại nhân, lão nô là người của Tào gia, là Tào phu nhân phái lão nô tới đón đại tiểu thư về nhà, đây chỉ hiểu lầm…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận