Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1191: Nương Đại Sơn đã trở lại (1)

Thôn Đại Hà, phồn vinh mà bận rộn.
Lúa trên đồng ruộng đã được thu hoạch xong xuôi, rất nhiều nông dân đều đang tuốt hạt lúa ở bên cây hòe già.
Cả thôn có hai máy tuốt lúa do trong thôn chi tiền để chế tạo, toàn bộ thôn dân được sử dụng miễn phí nhưng phải xếp hàng, vả lại một lần chỉ có thể tuốt được một trăm cân nên từng nhà thay phiên nhau tuốt.
Bên này bận bịu tuốt hạt lúa còn bên kia lại đang bận rộn hái bông. Giữa tháng tám, bông đều đã bung hết, trắng xóa một vùng, sau khi nở hoa phải nhanh chóng thu hoạch và phơi nắng bằng không chỉ cần một trận mưa thôi là bông sẽ dễ bị thối rữa....
Trình Loan Loan ngồi trên xe ngựa, xốc màn xe lên nhìn phong cảnh bên ngoài, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Tuy rằng mới đến nơi này hai năm nhưng sâu trong lòng nàng đã xem thôn Đại Hà là quê hương đất mẹ của mình, chỉ có trở về nơi này nàng mới cảm giác được lòng mình kiên định.
Đi đến cổng thôn, người của đội tuần tra thoáng chốc kinh ngạc vui mừng kêu ra tiếng:
"Trình thị vệ, sao mọi người lại đột nhiên trở lại? Người trên xe có phải Triệu đại thẩm hay không?"
Trình Loan Loan bước xuống xe:
"Đại Cương, mới mấy tháng không gặp mà cháu đã cao lên rồi."
Lúc này người canh gác ở cổng thôn chính là Trương Đại Cương, nhi tử lớn nhất của Trương Vô Lại. Hắn nhìn Trình Loan Loan, ngượng ngùng cào cào đầu:
"Thẩm không nhìn nhầm, đúng là cháu cao lên, xấp xỉ cha cháu rồi."
Hắn không dám nhìn Trình Loan Loan, cứ có cảm giác khí chất cao quý trên người Triệu đại thẩm làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Hắn quay đầu lại gọi to:
"Các đại thúc, đại thẩm đừng bận rộn làm việc nữa, Triệu đại thẩm đã về rồi."
Hắn vừa gọi ra tiếng, thôn Đại Hà thoáng chốc trở nên náo nhiệt.
Những người đang bận rộn dưới ruộng đều ngẩng đầu lên, những người làm việc trong nhà đều ra ngoài, cả mấy người làm việc trong phường cũng nhịn không được chạy đến xem chuyện gì xảy ra.
"Nương Đại Sơn thật sự đã về rồi, đi một chuyến là hơn bốn tháng, thật sự nhớ muốn chết rồi."
"Nương Đại Sơn, cuối cùng ngươi cũng đã trở lại, hôm qua ta còn nằm mơ thấy ngươi, không nghĩ tới hôm nay đã thấy thật rồi."
"Cả đoạn đường về này có mệt hay không, nhanh chóng đến nhà chúng ta uống miếng nước nghỉ ngơi một lát."
"Nương Đại Sơn vẫn nên đến nhà của ta đi, nhà của ta vừa mới mua một con gà nướng, ngươi ăn chút đã rồi hẵng về."
Nhóm thôn dân nhiệt tình vây quanh Trình Loan Loan.
Trình Loan Loan cười nói:
"Cám ơn mọi người, trước tiên ta vẫn nên về thăm mấy đứa nhỏ, tối nay lại nói tiếp."
"Ơ, sao lại không thấy tiểu tử Tứ Đản nhỉ."
Chu lão bà vươn cổ nhìn về phía sau:
"Còn có mấy người Tề bà tử nữa, sao lại không cùng nhau trở về?"
"Mấy người hầu hạ bên cạnh nương Đại Sơn là do hoàng thượng ban cho, mới đến kinh thành một chuyến đã không còn rồi, không phải là hoàng thượng thu lại rồi chứ?"
"Đứa nhỏ Tứ Đản kia không về cùng, có phải gây chuyện ở kinh thành nên bị bắt rồi hay không?"
"Làm người ấy mà, có đôi khi vẫn không nên quá huênh hoang, bày ra vẻ uy phong của quan viên ở thôn Đại Hà thì không sao nhưng đến kinh thành mà còn hành xử như vậy, không phải là đã xảy ra chuyện rồi đó sao?"
"Không mang gì về thôn cả, cảm giác giống như trốn về vậy, không phải ngay cả phong hào Tuệ An nhân này cũng sẽ không còn chứ...."
Mấy người nói chuyện này là mấy người phụ nhân thôn Hoa Quế đến thôn Đại Hà làm việc, nói huyên thuyên không ngừng.
"Xú bà nương lắm mồm, nếu các ngươi còn dám nói một câu nữa thì thu dọn đồ đạc cút về thôn Hoa Quế đi."
Triệu lão thái thái rẽ đám người ra, quát mắng:
"Nếu không phải thôn chúng ta thiếu người làm thì sẽ không tuyển người thôn Hoa Quế các ngươi, cút cút cút, tránh hết qua một bên."
Mấy phụ nhân kia không dám nói thêm gì nữa, rụt cổ lẻn ra khỏi đám người.
"Tức phụ lão đại, con gầy đi rồi."
Triệu lão thái thái tiến đến gần, nắm lấy tay Trình Loan Loan:
"Đừng nhắc đến mấy chuyện khác nữa, nhanh chóng về nhà ăn cơm trước, sau đó ngủ một giấc thật ngon."
Trong lòng Trình Loan Loan cảm động.
Quả thật nàng gầy đi mấy cân, mấy đêm nay đều lên đường cả đêm, không sao ngủ ngon được nên mới gầy đi, cũng chỉ có người thật lòng quan tâm đến nàng mới có thể nhận ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận