Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1649: Hoàng tử là Chân Long thiên tử (1)

Dưới sự khuyên nhủ của hoàng tử, cuối cùng bách tính trên đường phố cũng giải tán.
Hoàng tử ngồi xa đội về cung điện, đầu tiên tới chủ điện thăm phụ vương "bệnh nặng", sau khi trấn an Vương đau buồn, lúc này mới tới thiên điện - nơi triều thần nước Đại Vũ ở.
Hoàng tử mím chặt môi:
"Chỉ có quân đội trăm người do Mễ Lợi Á đưa tới hôm qua."
"Đối với Á Lực quận vương mà nói, quân đội trăm người đồng nghĩa với không."
Trình Loan Loan lên tiếng:
"Hơn mười năm nay, Á Lực quận vương có vô số cơ hội hạ thủ với Vương, nhưng vẫn luôn giữ mạng của Vương, chứng tỏ hắn không muốn để lại đề tài câu chuyện cho bách tính. Cho nên cho dù hắn muốn mạng của hoàng tử cũng sẽ không làm trắng trợn, có lẽ là phái người thích sát."
Mọi người đều lo lắng, mặc kệ là minh thương hay là ám tiễn, hoàng tử đều không đề phòng được.
"Ngài sợ chết không?"
Trình Loan Loan nâng mắt nhìn Victor:
"Sợ chết có cách của sợ chết, không sợ chết cũng có cách của không sợ chết."
Hoàng tử không hề do dự nói:
"Ta sợ chết, nhưng ta sợ cuộc sống khiếp nhược không có ý nghĩa này hơn."
Trình Loan Loan nhếch môi lên:
"Vậy thì dùng cách man thiên quá hải, mượn xác hoàn hồn..."
Trên mặt Mưu sĩ Tất đại nhân và Dương đại nhân có mặt tại đây đều lộ ra mơ hồ.
Nhưng họ đều không nói gì, bởi vì phương án do Tuệ phu nhân đề ra, hiện giờ xem ra đều không có vấn đề gì.
Ví dụ trị bệnh cho Mễ Lợi Á phu nhân, họ đều cảm thấy máu trong tim là lời vô căn cứ, nhưng lão phu nhân người ta lại khỏi bệnh.
Bây giờ man thiên quá hải và mượn xác hoàn hồn mà Tuệ phu nhân nói, họ có thể loáng thoáng đoán được là chuyện gì, tuy cảm thấy không có ích gì nhưng lúc này, chỉ có thể ôm một tia hi vọng làm liều... Tuệ phu nhân bày mưu tính kế cho vương thất, họ đã liên tục giúp hoàng tử đưa ra ý kiến lôi kéo đám văn thần kia, có thể kéo một người thì một người.
Sau khi đi ra từ thiên điện, hoàng tử quay về tẩm cung của mình.
Hắn cho tất cả cung nhân lui đi, lặng lẽ ngồi bên cửa sổ trong phòng, trên bàn đặt một quyển sách, hắn đang pha trà dựa theo những gì viết trên sách.
Chỉ là hắn vừa mới bắt đầu học pha trà, vẫn chưa nắm chắc độ lửa lắm, ly trà đầu tiên rất đắng, tuy đắng nhưng hắn vẫn uống từng ngụm một.
Vừa uống xong một ly trà, đã nghe thấy động tĩnh bên cửa sổ.
Hắn đảo mắt, nhạt nhòa nói:
"Có khách tới thăm lúc nửa đêm, hà tất phải đi cửa sổ, trực tiếp vào từ cửa chính là được."
Lời vừa dứt, cửa sổ đã bị phá ra, một bóng đen từ cửa sổ nhảy vào, con đao lấp lánh hàn quang kề trên cổ của hoàng tử.
"A Tắc Khắc, là ngươi."
Hoàng tử nhìn hắn:
"Ta còn nhớ ngươi lớn hơn ta bốn tuổi, lúc nhỏ ta từng đến quân doanh một chuyến, ngươi dạy ta bắn tiễn, không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy rồi, chúng ta còn có thể gặp mặt, càng không ngờ lại gặp mặt bằng phương thức thế này."
Bóng đen đó chính là A Tắc Khắc, hắn khó tin hoàng tử điện hạ thế mà lại nhớ tên của mình, chỉ từng gặp mặt một lần, hơn nữa còn là gặp mặt vội vã từ hơn mười năm trước... Hắn kéo che mặt màu đen xuống, lên tiếng:
"Xin lỗi hoàng tử điện hạ, ta là quân nhân, phải phục tùng quân lệnh, ta sẽ cho hoàng tử điện hạ toàn thây."
Sắc mặt hoàng tử ung dung:
"Động thủ đi."
Hắn nhắm mắt lại, trên mặt không có chút sợ hãi nào.
Hắc y nhân cầm trường đao, lại sinh ra một tia do dự.
Nhưng cũng chỉ do dự một khoảnh khắc như thế, sau đó vung mạnh đao đi.
Thế nhưng.
Lúc này, sau lưng hoàng tử đột nhiên lóe lên kim quang, vô số con rồng vọt lên.
Hắc y nhân sợ hãi lùi lại:
"Chân Long... Chân Long thiên tử!"
Hắn không dám động thủ nữa, nhảy ra từ cửa sổ đang mở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận