Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 758: Làm đồ cưới cho Xuân Hoa (2)

Nàng đưa hài tử cho Văn thị, Văn thị dỗ dành hài tử vào nhà, nàng cúi đầu mở một đống đồ vật mang về để trên mặt đất ra, lúc này mới nhớ lại mình đã mua không ít thứ, vội nói:
"Tứ Đản, đi gọi a gia Nhị thúc Tam thúc tam thẩm còn có tỷ muội tới đây, mau tới phân lễ vật."
Triệu lão thái thái lập tức tỏ vẻ không đồng ý:
"Đi ra ngoài vốn đã tốn tiền, sao còn mua nhiều đồ như vậy, trong nhà chúng ta cái gì cũng có, về sau không cho phép tốn kém nữa."
Trình Loan Loan bắt lấy tay Triệu lão thái thái, nhìn trái nhìn phải.
Lão thái thái không hiểu sao có chút không được tự nhiên, mặc dù quan hệ với nhi tức này đã tốt hơn nhiều, nhưng cũng chưa từng thân mật như vậy bao giờ.
"Nương, người mới hơn năm mươi tuổi, tay đã khô nứt thành thế này, không thể làm như vậy được."
Trình Loan Loan đem một bình sứ màu trắng ra, "Sớm tối rửa tay sau đó bôi một lần, đại khái một tháng thì tay này sẽ chậm rãi khôi phục."
Triệu lão thái thái trợn tròn con mắt:
"Đây cũng quá phí tiền, sao có thể mua loại đồ vật chỉ nhà giàu sang mới cần dùng đâu chứ, ta một lão bà tử nông thôn, mỗi ngày làm việc nặng, không dùng được, thật sự không dùng được..."
"Cũng bởi vì làm việc nặng cho nên mới phải dùng."
Trình Loan Loan mở miệng cười, "Nếu như nương không bảo dưỡng cho tốt thì sẽ già nhanh, về sau tôn tử tôn nữ có tiền đồ, còn không kịp hưởng phúc đã già, lỗ nhiều đó nha."
Triệu lão thái thái rốt cục chần chừ nhận lấy, mở nắp ngửi ngửi, mẹ ơi, thơm quá, mùi thơm chỉ có ở trên người tiểu thư nhà giàu, một lão bà tử như bà lại cũng có ngày có thể dùng được thứ đồ tốt cơ này...
Lúc này, người nhà cũ Triệu gia cũng đã tới, Tôn thị chạy ở trước nhất, bắt lấy tay Trình Loan Loan:
"Đại tẩu, ngươi rốt cục cũng trở về, ta thật sự rất nhớ đại tẩu... Nếu không phải trên tay có chuyện chưa làm xong, ta đã sớm đến đây, a, nơi này đều là cái gì, thật nhiều thứ hiếm lạ..."
Trình Loan Loan lấy ra hai hộp son phấn:
"Nhị thẩm tam thẩm mỗi người một hộp, cũng không biết các ngươi thích màu gì, liền mua mùa hồng nhạt mà các tiểu thư, phu nhân Hồ Châu thành ưa chuộng nhất, nhìn xem có thích hay không?"
Tôn thị không thể tin nhận lấy son phấn, trên cái hộp là một bức tranh mỹ nữ, bên dưới là son phấn màu hồng nhạt, có mùi thơm nồng đậm.
Nàng mặc dù là nữ nhân, thế nhưng là đã hai mươi bảy hai mươi tám năm qua chưa từng có được một hộp son phấn thuộc về mình, dưới cái nhìn của nàng, thứ này là đồ vật chỉ tiểu thư người nhà có mới cần dùng, nàng thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, một cái hộp nho nhỏ, thả trên tay nàng phảng phất như nặng ngàn cân.
Nàng lắp bắp nói:
"Đại tẩu, muội hay là thôi đi..."
Muốn cũng không dùng được, muốn dùng cũng không biết dùng như thế nào, cầm trên tay không thoải mái cho lắm.
"Nương, người không cần thì cho con nha."
Đông Hoa đưa tay liền giành lấy, "Đại bá nương, dùng son phấn có phải sẽ trở nên xinh đẹp hay không, con muốn thử một chút."
"Bỏ cái móng heo của ngươi ra!"
Tôn thị trừng mắt nhìn nàng, "Cho dù lão nương không muốn, cũng không tới phiên ngươi, được rồi, giữ lại làm đồ cưới cho Xuân Hoa đi."
Nàng nhanh chóng nhét hộp phấn vào trong tay áo.
Trình Loan Loan nhịn không được bật cười, cúi đầu tiếp tục móc đồ vật:
"Hai đôi giày này là cho Nhị thúc Tam thúc mỗi người một đôi, nơi này có một con dao phay, Tứ Đản con cầm vào cho Xuân Hoa, một bộ chỉ thêu này là mua cho Hạ Hoa, Thu Hoa, của cháu là một cây trâm bạc, Đông Hoa, đây là của cháu."
Mấy đóa hoa đều rất vui mừng, ngoại trừ Đông Hoa.
Nàng tiếp nhận quyển sách Trình Loan Loan đưa tới, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin được:
"Đại bá nương, sách, sách này hẳn là đưa cho Tứ Đản ca hoặc là Nhị Vượng ca chứ, cháu không biết chữ, làm sao lại đưa sách cho cháu, nhất định là đưa nhầm rồi!"
Triệu Nhị Vượng nhìn sang:
"Thực đơn đặc sắc của Hồ Châu, sách dạy ngươi làm đồ ăn, khẳng định là đưa cho ngươi."
Trình Loan Loan gật đầu:
"Đông Hoa, cháu không phải thích ăn sao, chiếu vào thực đơn bên trên làm, muốn ăn cái gì thì làm cái đó, tốt quá mà."
Đông Hoa đều muốn khóc:
"Thế nhưng cháu không biết chữ mà."
"Không biết thì học."
Triệu lão thái thái tức giận nói, "Nha đầu Trình Phóng kia trước kia một chữ lớn cũng không biết, ở tửu lâu nửa tháng cũng nhận biết được không ít chữ, chẳng lẽ ngươi còn không bằng nàng?"
Đông Hoa buồn bã.
Các ca ca tỷ tỷ đều nhận được món đồ mình thích, nàng lại có thêm một cái vướng víu, rất muốn khóc.
Triệu lão đầu tử ném Đông Hoa sang một bên, chen chúc tới, nhìn trái phải mà nói:
"Nàng dâu lão đại... Khụ khụ, đoạn đường này có thuận lợi không?"
Lần trước nàng dâu lão đại từ Nam Dương thành mua về cái tẩu thuốc, làm cho ông tạo ra tiếng lớn ở trong thôn, cho nên bỗng dưng liền chờ mong lễ vật lần này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận