Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 651: Quan lục phẩm đến từ kinh thành Hạ đại nhân (1)

Trong những ngày liên tiếp, mặt trời sáng rọi, tiến độ đào ao cũng rất thuận lợi.
Trình Loan Loan đứng ở bên ao nhẩm tính, còn ba ngày nữa là sẽ gần như làm xong.
Chờ thời tiết ấm áp hơn một chút sẽ bắt đầu bón phân, sau đó đem những cây giống sen mọc hoang trên núi cấy xuống, trộn lẫn một ít cây giống sen mua trong thương thành, trồng đầy dưới đáy ao sen này xong, ao sen coi như đã đại công cáo thành.
Khi nàng đang suy tư, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cách đó không xa, một nhà Ngu phu tử bốn người ngồi ở bên cạnh bờ ruộng vẽ tranh.
Ngu phu tử vẽ tranh, Ngu phu nhân mài mực, hai hài tử tĩnh tâm đọc sách, thật là một bức tranh yên bình vui vẻ.
"Lạnh chết mất thôi..."
Ngu phu nhân đột nhiên ném thanh mực, chà xát cánh tay:
"Lão Ngu, một mình chàng vẽ tranh đi, ta đi xung quanh một chút... Tuệ Nhũ nhân!"
Nàng ngẩng đầu nhìn thấy Trình Loan Loan, vội vàng cất bước đi tới.
Trình Loan Loan gần như muốn chạy trốn.
Vị Ngu phu nhân này thật sự có hơi nhiệt tình quá mức, hoàn toàn không giống phụ nhân thời đại này.
"Tuệ Nhũ nhân, ngươi đứng ở đây giống như phát sáng vậy, quá trắng."
Ngu phu nhân giống như rất thân quen khoác tay Trình Loan Loan:
"Còn nữa, làn da của ngươi cũng rất mịn màng. Ta năm nay hai mươi chín tuổi, cảm giác còn không mịn màng bằng làn da của ngươi. Tuệ Nhũ nhân, ngày thường ngươi bảo dưỡng làn da thế nào vậy?"
Trình Loan Loan mở miệng cười:
"Ta lớn hơn ngươi vài tuổi thôi, ngươi cứ gọi ta một tiếng tỷ là được rồi."
Chủ yếu là nàng nhỏ tuổi hơn so với Ngu phu tử, để Ngu phu nhân gọi tẩu tử cũng không thích hợp lắm, gọi thẩm lại kém bối phận, chỉ có thể gọi tỷ muội tương xứng thôi.
"Được, vậy ta sẽ gọi ngươi là Loan Loan tỷ."
Ngu phu nhân chớp chớp mắt:
"Ta họ Lục, khuê danh Ánh Tuyết, tỷ cứ gọi khuê danh của ta đi. Loan Loan tỷ, ta thật sự rất thích tỷ đấy. Lúc ở Hồ Châu, ta đã nghe được danh tiếng của tỷ rồi, vẫn rất tò mò rốt cuộc là loại nữ tử gì, thì ra... Đẹp hơn ta tưởng tượng, cũng bình dị gần gũi hơn ta nghĩ."
Trình Loan Loan bị khen đến ngượng ngùng, lập tức chuyển đề tài:
"Ánh Tuyết, muội so với Ngu phu tử phải nhỏ hơn mười tuổi, hai người các ngươi làm thế nào..."
"Hắn là một thư sinh nghèo túng, lưu lạc đến Hồ Châu được ta cứu, gặp một lần hai lần liền quen thuộc, đến lần thứ ba ta không phải hắn thì không gả."
Lục Ánh Tuyết thanh âm sảng khoái:
"Nhưng mà thân phận của hắn có chút vấn đề. Cha ta không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, mà hắn luôn luôn cảm thấy rằng mình đã lớn tuổi, không có thành tựu, cũng không muốn trì hoãn ta. Ta liền nghĩ, vậy được rồi, ngươi không muốn cưới ta, vậy ta sẽ không lấy chồng. Ta từ lúc mười bốn tuổi, trì hoãn đến tận năm mười tám tuổi, ở chỗ của ta đã thành lão cô nương rồi. Cha nương ta gấp đến không chịu nổi, chỉ có thể đi tìm lão Ngu thương lượng hôn sự, chuyện này không phải là được rồi sao?"
Trình Loan Loan có chút choáng váng.
Cổ đại mà vẫn có nữ tử to gan lớn mật như vậy quả nhiên là nàng kiến thức nông cạn rồi.
Nàng mỗi ngày đều ở thôn Đại Hà, hiểu rõ đều là các loại chuyện vặt vãnh của thôn Đại Hà. Người trong thôn khi nói chuyện hôn sự đều hơi hàm súc, sẽ làm cho nàng cảm thấy đây là một thời đại hàm súc kín đáo.
Lục Ánh Tuyết đã làm đổi mới nhận thức của nàng.
"Loan Loan tỷ, tỷ còn trẻ như vậy, sao lại không nghĩ tới chuyện tái giá?"
Lục Ánh Tuyết chớp chớp mắt:
"Tỷ năm nay mới chỉ ba mươi bốn tuổi, trẻ tuổi như vậy xinh đẹp như vậy, một mình cô đơn tuổi già làm sao được đây? Ta biết rất nhiều người ở Hồ Châu, hay là để ta giới thiệu cho tỷ..."
"Dừng lại!"
Trình Loan Loan đau đầu:
"Ánh Tuyết muội vừa tới, có lẽ không biết ta cùng cha Đại Sơn có bao nhiêu ân ái đâu. Ta đã ở trước mộ hắn phát thệ, sẽ thủ tiết cho hắn cả đời, sau này cũng đừng nói đến chuyện tái giá nữa."
Lục Ánh Tuyết ngây người:
"Nếu đổi lại là ta thì đương nhiên sẽ không thủ tiết được. Nếu như lão Ngu chết trước ta, nhất định ta sẽ tìm một nam nhân khác để gả!"
"Nàng nói cái gì?"
Ngu phu tử đen mặt đứng ở phía sau nàng:
"Nàng nói lại lần nữa xem?"
"Chàng nghe lầm rồi..."
Lục Ánh Tuyết ôm lấy cánh tay Ngu phu tử:
"Vẽ xong chưa, cho ta xem vẽ cái gì?"
Ngu phu tử vung tay áo:
"Kéo kéo kéo, còn ra thể thống gì."
Nói xong, xoay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận