Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 736: Nhìn thấy ngươi liền chướng mắt (2)

Trình Loan Loan tức đến bật cười, lão Ngô này, thật đúng là ỷ thế hiếp người.
Nàng lạnh giọng mở miệng:
"Cẩu Đản quả thật rất có năng lực, là hắn cực lực đề cử nên ta mới quyết định mua căn nhà này, chuyện tiếp theo cũng để cho Cẩu Đản phụ trách đi, những người khác ta không tin được."
Lão Ngô đã lấy được khế nhà, đang chuẩn bị điền các thông tin, nghe nói như vậy, sắc mặt khó coi muốn chết.
Hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu cười tủm tỉm nói:
"Cẩu Đản, ngươi đây là gặp được quý nhân rồi, còn không mau tới đây.
Cẩu Đản mừng rỡ, càng làm nhiều, hắn được trích hoa hồng càng nhiều.
Hắn lập tức buông chổi xuống, tuy rằng hắn chưa đọc sách, nhưng ở trong nghề môi giới hơn ba tháng, chữ cần biết cũng biết nên viết thế nào, cũng biết trình tử xử lý ra sao... Hắn vụng về cầm bút lông viết tên Trình Loan Loan, viết ra ngày giao dịch và số tiền của căn nhà, sau đó đưa tới trước mặt Trình Loan Loan:
"Chủ nhà trước đó đã ấn dấu tay rồi, thẩm ấn ở chỗ này một cái, đóng thêm một con dấu nữa là được."
Trình Loan Loan kiểm tra khế nhà một chút xem thử thật giả, lúc này mới ấn dấu tay.
Cẩu Đản cầm khế nhà đi vào trong tìm người phụ trách, chỉ chốc lát sau đã đi ra.
Trình Loan Loan từ trong tủ chứa đồ của thương thành lấy ra ngân phiếu bảy ngàn tám trăm lượng bạc, đặt ở trên bàn, người môi giới đếm rõ số tiền, sau đó mới đem khế nhà trịnh trọng giao vào tay Trình Loan Loan.
"Cám ơn ngươi, Cẩu Đản."
Trình Loan Loan nhẹ nhàng cười nói:
"Ta rất hài lòng với căn nhà này, sau này có cơ hội mời ngươi ăn một bữa cơm."
Nàng cất kỹ khế nhà, xoay người đi ra ngoài, còn nghe được người trong nha hành đang khen Cẩu Đản.
"Cẩu Đản, vận khí của ngươi thật tốt, ngắn ngủi một canh giờ đã bán được một căn nhà lớn rồi."
"Người khác đến nha hành làm học đồ, một năm cũng không kiếm được mối nào, ngươi chỉ ba tháng là có thể kiếm được một khoản lớn, thật sự là vận khí tốt."
"Tiền hoa hồng hơn bảy lượng bạc, ngươi lần này muốn phát tài rồi, nhưng mà ngươi là đồ đệ, có phải nên hiếu kính một chút cho sư phụ ngươi không?"
"Lấy một lượng bạc ra, mua cho sư phụ ngươi chút rượu ngon thịt tốt, coi như là không bồi dưỡng ngươi vô ích."
Cẩu Đản mím môi cười rộ lên, có những thúc bá này chứng kiến, như vậy tiền hoa hồng trích ra khi bán được căn nhà này hẳn là thuộc về hắn rồi.
Nhưng mà Triệu thẩm là khách nhân sư phụ mang đến, hắn sẽ không độc chiếm số tiền này, hai lượng bạc... Có hai lượng bạc có thể giải quyết rất nhiều vấn đề...
"Xùy!"
Lão Ngô đột nhiên cười lạnh một tiếng, phá vỡ không khí hài hòa trong phòng.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Cẩu Đản, mắng:
"Căn nhà này ra giá là tám ngàn lượng bạc, ngươi giảm giá hai trăm lượng bán đi, ngươi còn cảm thấy mình rất có bản lĩnh phải không? Vậy, hai trăm lượng bạc mà nha hành bị thua thiệt này, ai sẽ bổ sung, còn không phải là cắt xén từ tiền lương của sư phụ ta? Bảy lượng bạc này, lấy ra khấu trừ đi!"
Cẩu Đản đột nhiên trừng to mắt:
"Sư phụ, không phải ngài đã nói qua, bảy ngàn tám trăm lượng bạc là giá thấp nhất sao, nha hành cũng sẽ không thua thiệt, ta..."
Hắn tiến lên níu lấy tay áo lão Ngô, trong thanh âm mang theo cầu xin:
"Ta không cần bảy lượng bạc nhiều như vậy, một lượng là đủ rồi... Không, năm trăm văn tiền là được rồi, cha ta sắp bệnh chết, cần tiền hốt thuốc, sư phụ, van xin ngài..."
Lão Ngô giơ chân lên, hung hăng đạp qua:
"Ngươi hại nha hành tổn thất hai trăm lượng bạc, còn có mặt mũi đòi tiền nữa à, ngươi cút ra khỏi nha hành đi, sau này không cần đến nữa!"
Người bên cạnh nhìn không được, nhao nhao tới khuyên giải:
"Viện này đúng là Cẩu Đản bán được, ngươi làm như vậy hơi quá đáng rồi..."
"Lão tử giáo huấn đồ đệ, có liên quan gì với các ngươi hả!"
Lão Ngô lại thêm một cước:
"Cút đi, ta nhìn thấy ngươi liền chướng mắt!"
Cẩu Đản bị đạp trúng bả vai, từ trên cầu thang nha hành lăn ra bên ngoài, đau đến mức hắn thiếu chút nữa ngất đi.
Hắn vội vàng bò lại vào:
"Sư phụ, ta sai rồi, đừng đuổi ta đi... Ta không cần tiền môi giới nữa, một đồng tiền cũng không cần..."
Tuổi của hắn còn quá nhỏ, đi đâu cũng không ai nhận, thật vất vả mới tìm được một công việc chạy việc vặt ở nha hành, một tháng có một trăm văn tiền, hắn rất hài lòng, thật sự rất hài lòng, hắn không thể mất đi phần công việc này được...
Lão Ngô cầm túi tiền trong tay, lại đạp một cước:
"Ngươi cút đi, đừng ép ta ra tay tàn nhẫn!"
Lúc này, thanh âm của một tiểu cô nương bên ngoài nha hành vang lên:
"Cẩu Đản, không xong rồi, ngươi mau trở về đi, cha ngươi chết rồi, mau trở về..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận