Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 707: Thẩm thiếu gia khí vũ hiên ngang (1)

Xe ngựa bình ổn chạy băng băng trên đường, bỏ lại ánh nắng mùa xuân xinh đẹp của thôn Đại Hà ở sau lưng.
Từ huyện Bình An đến Hồ Châu, chỉ có một con đường chính, xe ngựa chạy còn chưa nửa canh giờ liền dừng lại.
Thẩm Chính ngồi ở bên ngoài mở miệng nói:
"Thẩm, phía trước có người chặn đường, chúng ta nghỉ ngơi trước một chút."
Trình Loan Loan ước gì dừng xe nghỉ ngơi, nàng trong xe lắc lư nửa canh giờ, đầu váng mắt hoa, dạ dày cực kỳ không thoải mái, xe ngựa dừng lại, nàng liền từ trên xe nhảy xuống, hít thở bầu không khí mới mẻ bên ngoài lúc này mới cảm thấy thân thể thoải mái hơn.
Trước đó đi Nam Dương thành, nàng đã thề không đi xa nhà nữa, lúc này mới qua bao lâu vết sẹo đã lành nên quên đau luôn.
Về sau Tứ Đản nếu tham gia khảo thí, lão nương nàng khẳng định cũng sẽ bồi hắn đi một chuyến, về sau số lần đi xa nhà thật sự là nhiều lắm, cũng không thể cứ thề thốt lung tung được.
Có thể là đã uống thuốc say xe, nàng nghỉ ngơi một chút đã khỏe lên, lúc này mới có tâm tư đi xem đội xe trước mặt.
"Là Tiền Huy và Trịnh Vọng Phong."
Thẩm Chính ngồi ở đầu xe cà lơ phất phơ nói, "Hai tên này chỉ đi Hồ Châu tham gia khảo thí mà thôi lại còn nhiều người đưa tiễn như vậy, cũng không phải sinh ly tử biệt, làm khoa trương như vậy, chậc chậc."
Trình Loan Loan gật đầu, đúng là rất khoa trương.
Tiền gia hơn mười người, Trịnh gia mười mấy người, chắn ở trên con đường duy nhất, lưu luyến chia tay.
"Quan nhân, lần này đi nửa tháng, thật sự là quá lâu..."
Một thiếu nữ níu lấy tay áo Trịnh Vọng Phong, lắp bắp mở miệng, "Nô gia bồi quan nhân cùng đi Hồ Châu nhé, nhiều ít cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."
Một thiếu nữ khác đi tới nói:
"Tỷ đi, vậy muội cũng đi."
Cùng lúc đó, một thiếu nữ có phần bụng hơi nhô lên cũng đi tới, sắc mặt bi thương mà nói:
"Nếu như hài tử trong bụng nhớ cha làm sao bây giờ, không bằng nô gia cũng đi cùng ..."
Trịnh Vọng Phong bị ba tiểu thiếp vây quanh, rất là đau đầu.
Trình Loan Loan cũng có chút kinh ngạc, nàng nhận ra thiếu nữ bụng lớn kia là chất nữ nhà mẹ đẻ của Trương bà nương, tên là Lý Tú Hồng.
Lúc trước Lý Tú Hồng giở thủ đoạn gả vào Trịnh gia, Trương bà nương luôn khoe khoang đứa chất nữ này ở Trịnh gia sống rất tốt, bây giờ nhìn thấy đúng là sống rất không tệ.
Lý Tú Hồng đầu mang trâm cài, người mặc tơ lụa, trên cổ tay mang theo một cái vòng tay bằng vàng, trên ngón tay cái cũng đeo nhẫn lục bảo, một tiểu thiếp có thể ăn mặc như vậy đủ để chứng minh mức độ được sủng ái.
Nhưng mà Trịnh Vọng Phong cũng còn chưa cưới chính thê, tiểu thiếp đã mang thai con trai nối dõi, Trịnh gia thật sự có thể cho phép hài tử này ra đời sao?
"Trịnh huynh, làm người không thể tuyệt tình lạnh lùng như vậy nha."
Thẩm Chính từ trên xe nhảy đi xuống, "Nếu ba tiểu thiếp của ngươi đã không nỡ xa ngươi vậy thì đưa đến Hồ Châu đi, dù sao xe ngựa của Trịnh gia đủ lớn, cùng đi, cùng đi thôi."
Lý Tú Hồng bỗng nhiên quay đầu, nàng nhìn thấy Thẩm Chính đi tới, sau đó lại thấy được Trình Loan Loan, nàng ta đầu tiên là có chút muốn trốn tránh, bởi vì người thôn Đại Hà đều biết nàng ta làm thế nào đi đến bước này, những người này đều biết trước kia nàng ta như thế nào, nàng ta không muốn gặp gỡ người trước kia cho lắm.
Nàng ta đang chuẩn bị xoay người trốn vào xe ngựa, một khắc sau, nàng ta bật cười, nàng ta bây giờ là ái thiếp của Trịnh Vọng Phong, nhi tử của Huyện lệnh trấn Phượng Hoàng, trong bụng mang thai huyết mạch đầu tiên của Trịnh Vọng Phong, nếu như cái thai này mà là nam, như vậy nàng ta sẽ từ tiểu thiếp biến thành quý thiếp, sau khi trở thành quý thiếp, thì không còn là nô tỳ mặc cho đương gia chủ mẫu bán ra ngoài.
Tương lai của nàng ta là một mảnh ánh sáng chói lọi, tại sao nàng ta lại phải chột dạ trốn đi.
Nghĩ tới đây, Lý Tú Hồng ưỡn ngực thẳng lưng, xoay xoay vòng tay bằng vàng trên tay, dáng vẻ đắc ý.
"Đều trở về hết đi."
Trịnh Vọng Phong đè nén vẻ không vui, thanh âm trở nên lạnh đi rất nhiều, "Bu ở đây là để cho người ta chế giễu à?"
Nam tử có thiếp là phong lưu, nhưng tiểu thiếp tụ tập dây dưa, như vậy liền thành nợ phong lưu, truyền đi ngược lại không đẹp mặt.
Đám tiểu thiếp quen nhìn sắc mặt, thấy hắn mơ hồ nổi giận, lập tức quay người chui vào trong xe ngựa, Lý Tú Hồng cũng lên xe theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận