Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 206: Ba điều tiếc nuối nhất kiếp này 2

Công việc lu bù lên, Triệu lão đầu tử hỏi:
“Làm nhiều bàn tính như vậy làm cái gì?”
Trình Chiêu nói:
“Đưa cho bốn vị biểu đệ, bọn họ đều rất thích học tính, cháu muốn đem những gì cháu biết dạy cho bọn họ.”
Triệu lão đầu tử trợn tròn mắt, ông rất muốn hỏi, ông có thể học chung không.
Đời này tiếc nuối lớn nhất của ông có ba sự kiện: Thứ nhất, là không học được nghề mộc; thứ hai là không học được cách sử dụng bàn tính; thứ ba là không có nhìn thấy đại nhi tử đắc thắng trở về.
Ba cái tiếc nuối, trong đó một cái hình như có khả năng thực hiện.
Có điều Triệu lão đầu tử da mặt mỏng, ông đã một bó tuổi đi theo một đám nhỏ cùng nhau học bàn tính, truyền ra ngoài thì mặt già này của ông biết để đâu?
Ông tiếp tục cưa gỗ, mở miệng hỏi:
“Ngươi không phải còn muốn thi tú tài sao, sao có thời gian rảnh tới nhà nhị cô ngươi dạy học vậy?”
Lời này, Trình Chiêu không biết nên trả lời như thế nào, hắn tránh nặng tìm nhẹ nói:
“Mấy năm nay đọc sách nhị cô đã giúp cháu rất nhiều, cháu nợ nhị cô rất nhiều, chỉ có thể dùng dạy học để gán nợ.”
Ánh mắt Triệu lão đầu tử chợt lóe:
“Ta có thể để tên tiểu tử thúi trong nhà học cùng không, có điều ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không lợi dụng ngươi, trong nhà đúng lúc còn có chút gạo kê, dùng gạo kê làm phí thúc tu được không?”
Trình Chiêu vội vàng xua tay:
“Đại Vượng muốn học cứ đến học là được, không cần phí thúc tu, nhị cô đều đã cho cháu rồi.”
“Nhị cô ngươi cho là chuyện của nhị cô ngươi, nhà của chúng ta không thể chiếm hời của người khác, tiền nhiều thì ta không có, mấy cân gạo kê vẫn đưa nổi.”
Triệu lão đầu tử dứt khoát nói:
“Cứ một tháng mười cân gạo kê đi, cho Đại Vượng đi học một mình, học xong trở về dạy đệ đệ hắn.”
Trình Chiêu lại xua tay:
“Gạo kê thì không cần đâu, cứ để cho Đại Vượng Nhị Vượng cùng nhau tới học đi, mang thêm ghế tới là được.”
Triệu lão đầu tử nghiêm túc lắc đầu:
“Cho Đại Vượng đi là được.”
Đợi đến lúc Đại Vượng học xong trở về dạy cho Nhị Vượng, ông còn có thể ở bên cạnh học trộm một chút, như vậy cái mặt già này mới có thể giữ được.
Bây giờ còn chưa đến mùa thu hoạch, Triệu lão đầu tử cũng lấy không được mười cân gạo kê ra, hứa sau vụ mùa sẽ đưa cho Trình Chiêu, Trình Chiêu liều mạng cự tuyệt, nhưng lại cự tuyệt không được, chỉ có thể đỏ mặt về nhà nhị cô.
Lúc trở về, bốn biểu đệ trong nhà đều mở to con ngươi đen nhánh, thẳng tắp nhìn hắn.
Hắn sờ sờ mặt mình:
“Trên mặt ta có thứ gì sao?”
Triệu Tứ Đản chớp chớp mắt:
“Bàn tính đâu, làm được không?”
Hầu kết của Triệu Nhị Cẩu lăn một cái:
“Biểu ca, ngươi ngồi xuống trước đã.”
Từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ khách khí như vậy, nghe nói Trình Chiêu cố ý vì bọn họ mà đi làm bàn tính, khiến cho hắn kích động hơn nửa ngày.
Ngay cả người không có hứng thú với bàn tính như Triệu Đại Sơn cùng Triệu Tam Ngưu cũng rất chờ mong, rốt cuộc đối với bọn họ mà nói, bàn tính là thứ đồ vật mà chỉ người đọc sách và người làm buôn bán mới có, mà bọn họ vậy mà cũng sẽ có một cái bàn tính thuộc về chính mình, chuyện này thật khó tin.
Trình Chiêu đem hạt châu được vải bọc lại trong tay ra:
“Phải hoàn thành bước cuối cùng thì mới có thể làm ra được bàn tính.”
Triệu Tứ Đản thò lại gần:
“Hạt tính vậy mà đã làm được rồi, cái nào cũng nho nhỏ, lớn bằng cái của biểu ca, chỉ là không bóng cho lắm.”
Trình Chiêu xé hết toàn bộ vải của áo trong ra, phát cho một người một miếng:
“Dùng vải bông liên tục cọ xát mài giũa, đến khi hạt châu trở nên bóng loáng mới thôi.”
Hắn làm chính là bàn tính nhỏ, bảy trục, trên hai dưới năm, một cái bàn tính bốn mươi chín viên hạt châu.
Bốn tên tiểu tử mỗi người cầm một đống hạt châu, tìm một góc, tỉ mỉ mài giũa, như là đang cầm viên ngọc thạch trân quý nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận