Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 774: Mang Trình Viên Viên rời đi (2)

"Loan Loan, muội đừng nghe hắn ta nói bậy!"
Trình Viên Viên bước qua:
"Hắn ta cả ngày uống rượu, đầu óc đều bị chuốc hỏng rồi, để hắn ta làm việc cho muội thì thật không xong đâu, muội tuyển ai cũng được nhưng nhất định không được tuyển hắn!"
Lưu Khôi tức khắc trợn trắng mắt:
"Lão bà nương nhà ngươi, nói thêm câu nữa thử xem... ".
"Tỷ phu, thật ngại quá, thật sự là không thể tuyển người thích uống rượu, rất dễ xảy ra chuyện."
Trình Loan Loan thở dài một hơi:
"Ta ở bên kia thật sự là thiếu người, ta thật lòng muốn để tỷ phu tới trợ giúp, một tháng năm trăm văn tiền đó, đáng tiếc."
Nàng vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn về phía Trình Viên Viên:
"Đại tỷ, bằng không tỷ qua giúp muội đi, bao ăn bao ở, một tháng năm trăm văn tiền, được không?"
Còn không đợi Trình Viên Viên từ chối thì Lưu Khôi đã lập tức đồng ý:
"Được, tất nhiên là được!"
Hắn ta chính là kiểu người làm biếng, bắt hắn ta làm việc thì nhất định hắn sẽ chây lười ra đó, nhưng mà hắn ta lại muốn số tiền công đó, để bà nương nhà mình đi làm việc thì bạc đó cũng thuộc về hắn, loại chuyện tốt như vậy đốt đèn lồng cũng khó mà kiếm.
"Còn có hai nha đầu Đại Nha, Tiểu Nha cũng không tồi."
Trình Loan Loan tiếp tục nói, "Để hai nha đầu này tới giúp ta thì tiền công sẽ cộng thêm năm trăm văn tiền, nói cách khác, một tháng ta sẽ đưa cho Lưu gia các ngươi một lượng bạc."
Lưu Khôi kích động đến mức môi run rẩy.
Nhà bọn họ một năm đều không tiết kiệm nổi một lượng bạc, không, là một trăm văn tiền cũng không giữ được, chỉ cần có bạc là hắn ta sẽ cầm đi đánh bạc, uống rượu hoa, trong nhà có thể nói là nghèo đến không xu dính túi, nếu một tháng có thể thu được một lượng bạc... Ôi ông trời của ta ơi, vậy là sau này chẳng phải hắn ta có thể luân phiên ngủ với từng cô nương trong thanh lâu rồi sao.
"Được được được, cứ quyết định như vậy đi!"
Sợ Trình Loan Loan đổi ý hắn ta lập tức đồng ý:
"Lão bà nương nhà ngươi còn đứng đó mất hồn cái gì, còn không mau đi thu dọn đồ đạc theo Loan Loan đến thôn Đại Hà, đây là được tổ tiên ban cho chuyện tốt, mau chóng đi thu dọn!"
Trình Viên Viên nhấp môi, nàng ấy đột nhiên đã hiểu được ý của Trình Loan Loan.
Loan Loan đã làm đến nước này rồi mà nàng vẫn còn phản đối thì chẳng khác nào đem lòng tốt của người ta xem thành lòng lang dạ thú.
Nàng ấy không chỉ vì chính mình, mà còn vì mấy hài tử.
Nàng ấy chầm chậm mở miệng:
"Tiền công một tháng một lượng bạc là quá cao, để tỷ mang theo Tam Mao qua đó đi, ít nhiều gì thì cũng sẽ có chỗ mà nó phụ giúp được."
Trình Loan Loan nở nụ cười, đại tỷ cứng rắn này của nàng cuối cùng cũng bị thuyết phục, nàng gật đầu:
"Được, mang theo cả Tam Mao đi."
Hai đại nhi tử của Lưu gia ở bên kia cũng đã ném cho tức phụ nhà mình một ánh mắt, xoa xoa tay bước tới:
"Nhị di, sức lực của bọn ta cũng lớn, bằng không..."
Vẻ tươi cười của Trình Loan Loan tươi cười nhạt xuống:
"Đây đang là lúc cày bừa vụ xuân, sức lực các ngươi lớn thì cứ ở nhà làm ruộng đi."
Hai hài tử này trơ mắt nhìn thân nương của mình bị đánh, quả thực chính là lòng lang dạ sói, nàng cũng sẽ không mang hai cái mầm họa này về thôn Đại Hà đâu.
Nói xong, nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn hai người này một cái, quay đầu nhìn về phía Tam Mao cười tủm tỉm nói:
"Con sinh vào tháng mấy?"
Tam Mao nghiêng đầu nói:
"Con được sinh ra vào thời điểm gần tết."
"Vậy là Tứ Đản tính ra là lớn hơn con nửa tuổi."
Trình Loan Loan cười nói:
"Con đến nhà của nhị di phải đi theo Tứ Đản ca ca học việc cho tốt, không được lười biếng có biết không?"
Tam Mao lập tức đứng thẳng người:
"Nhị di cứ yên tâm, con nhất định sẽ thành thật làm việc, nếu con lười biếng thì nhị di cứ trả con về đây!"
Trình Viên Viên đã nhanh chóng thu dọn xong, y phục của cả bốn người chỉ gói gọn trong một chiếc tay nải, đeo lên người cũng không cảm giác được tí trọng lượng nào.
Nam hài thì ngồi ở ngoài xe, nữ hài thì ngồi vào trong, xe từ từ lăn bánh rời khỏi thôn Lưu gia.
Trình Viên Viên nhịn không được nhấc màn xe, nhìn về phía căn nhà mà nàng ấy đã ở hơn hai mươi năm, nàng ấy nhìn thấy rất nhiều thôn dân đã vây lại đó, nhìn thấy Lưu Khôi đang mặt mày hớn hở nói gì đó cùng các thôn dân, thấy được sự hâm mộ trong mắt của những người đó... Lúc này đi cũng không biết khi nào mới trở về.
Từ tận đáy lòng như có một giọng nói đang nói với nàng ấy, tốt nhất là đừng về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận